2011/12/27

Counting hours, searching the night


Nửa đêm, tự vấn, điều gì khiến mình nhất quyết từ chối tiếng nói và ngôn ngữ từ bên trong? Mình yếu ớt hay sợ hãi không thể kiểm soát những nhánh vươn dài của suy nghĩ và tìm mọi cách đẩy chúng vào trong những giấc mơ?

Để sáng qua, khi tỉnh dậy, hoang mang không biết có phải hai cô gái ấy đã đến bệnh viện thăm mình vào mùa đông năm trước thật không, những trao đổi bên hồ bán nguyệt có tồn tại, hay chỉ là một nếp nhăn trong vỏ não được tạo thành do những giấc mơ liên tiếp?

Thật khó để giải thích cho mộng mị và huyễn hoặc của chính mình!
Nhất là khi sự hiện hữu của bản thể luôn quá tỉnh táo đến khắc nghiệt trước mọi tác động/lời nói từ thế giới xung quanh...

2011/11/29

Bầu trời phương Bắc (1)


Tấm này Veo chụp ở cafe Tùng Hậu (Hàng Thùng), một mùa đông rất cũ. Quán pha cafe sữa rất ngon, hay cắm thạch thảo trắng, ngày xưa Mít dẫn đến, sau này có ngồi với 1-2 người nữa thôi. Hay ngồi xâm xẩm trưa, sau khi ăn cháo lòng, vừa uống vừa hóng chuyện buôn tranh vừa lo xe để ở cửa bị CA bắt. Bây giờ quán đã đóng cửa.
.
.
.
Đến bây giờ, mình vẫn không thể trả lời câu hỏi: Vì sao chuyển vào Sài Gòn? Dẫu là cho những người tò mò hay chính mình.
Những điều đã bỏ lại sau lưng, những người chưa từng chính thức nói lời từ biệt, những sms chưa bao giờ trả lời,... và cảm xúc nhiều tầng của biết bao mùa đông, của phố phường, của kí ức, của mùa, của nước mắt im lìm.
Mỗi năm, trở ra Bắc vài lần, chứng kiến phố cũ người thay, hồ xưa thay màu, lòng hoài bâng khuâng.
Mỗi năm mỗi vắng, bạn cũ ra nước ngoài hay lập gia đình cũng nhiều, vui lắm và lắng lắm.
Mỗi năm mỗi nhẹ, vẫn có những người ở đó, dẫu gặp hay không, biết lòng và tình vẫn thế, an ủi nhiều và ru nỗi nhớ bằng những buổi chiều đi bộ qua đường cũ hay ngồi uống trà ở bất cứ góc nào của Hà Nội, những buổi tối ngồi một mình đâu đó uống một vài kỷ niệm,
Vì mình sợ, những lời hỏi thăm, những tiếng nói khác xưa, và bởi chính mình cũng sẽ hỏi thăm, cũng sẽ nói điều gì rất khác... lòng mình. Những lúc gặp ai đó thân thiết, mình chỉ muốn ngồi bên cạnh, hoặc nằm dài trên sofa, uống hoặc đọc một cái gì đó, và nói rằng những năm tháng đã qua mình nhớ nó (hay chúng nó) nhiều lắm,...

Hà Nội trong mình bây giờ, ngoài những vết xước kí ức, là những dấu hiệu ít ỏi từ những người thân quen nhất vẫn không ngừng nhắc nhớ kéo mình về. Đó là một đêm đang ở Đà Lạt, béo gọi cho mình khi đang đi trên cầu sông Đuống bảo chỉ thèm uống rượu với mình, sao mình bỏ HN mà đi. Nó vừa nói vừa khóc, mình vừa giận vừa sợ, rồi không nhớ nói với nhau những gì. Đó là những sáng sớm, Veo hay Ravic nhắn tin khoe HN vừa đẹp vừa buồn, đang uống cafe hay đi dạo hay làm gì đó nhớ tới mình trước kia,... mình vừa thích vừa tức, rồi im lìm tận hưởng. Đó là một nửa đêm nào đấy, Cua sms nói về việc mình đã biến mất lúc nào không hay, còn rất nhiều điều phải nói với nhau,... Rồi khi Winter bảo lần nào mình ra HN cũng vội, lần tới lên góc Puku cũ, bây giờ nó cũng mộng mơ lắm.

Những năm tháng đầu tiên mình rời Hà Nội, những điều nhắc nhớ như thế rất nhiều từ số đông. Nhưng bền bỉ đến thế, chỉ có những người đã gắn với nhau một tuổi trẻ băn khoăn, và buồn vui đủ kiểu. Cũng chẳng cần gì, ngoài cảm giác dù mình ở đâu, họ vẫn ở đấy, gắn bó với Hà Nội với phố phường và lớn lên cùng nó. Sẽ ở đó, và vươn dài những nhánh cây mới mẻ, mà khi mình về có thể thấy hoặc không thấy, nhưng đó sẽ là một Hà Nội của tương lai.


.
Những vắng xa khác, vẫn ánh lên trong kí ức của mình khi nhớ về Hà Nội. Nhưng hiếm hoi lắm suy nghĩ phải giễu cợt chính mình khi bước vào một cuộc gặp gỡ đã biết trước đối thoại và kết quả, mới khiến mình đạp lên nỗi buồn để tới một nơi chốn hay đi gặp một con người. Những tình cờ lướt qua, nếu có, vẫn đẹp lung linh vì ta chỉ đứng nhìn.

Với những vắng xa ấy, mình không sợ sẽ nhạt nhòa trong tâm trí họ. Bởi họ không nhạt màu trong kí ức và cảm xúc của mình. Như thế, khi ta thiếu vắng một con người, một quán cũ hay một con đường, chưa hẳn ta đã mất họ. Vẫn còn những cảm xúc, kí ức hay hình ảnh lưu trong chính đáy mắt ta, mà năm tháng hiện hữu chưa chắc đã xóa đi được. Cái sự còn ấy, với mình, quý giá hơn nhiều những hình ảnh thực tại chán chường và vô luân áp đặt.
Tháng năm tất nhiên bội bạc, nhưng thương nhớ đâu dễ phôi pha!

2011/11/22

walking dream



mỗi buổi sáng thức dậy, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu thường khiến tôi buồn bã
- "thế là mình đã không còn mơ mộng chi nữa... "

cũng chẳng có gì nghiêm trọng kiểu như về một thế hệ trẻ mất mát hay quên lãng thực tế, vấn đề của tôi chỉ đơn giản là giấc mơ đêm qua đã kết thúc,
đã kết thúc.
dẫu có nhiều buổi sáng đứt quãng, tôi cũng quên mất cần note lại tiến trình của câu chuyện (trong mơ, hiển nhiên) đã đến đâu, có ai chết không, có con sông nào cạn nguồn, có ai bị nhốt, có bị ai săn đuổi, và thế giới đã biến đổi ra sao,
,
tôi cứ như đã và đang viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình trong những giấc mơ liền mạch
mở mắt ra, nghĩa là, đóng bút lại,
vì thế mà buồn chăng?

2011/11/11

We could escape crowd somehow


Cuối cùng, tôi phải thừa nhận hôm nay là một ngày đặc biệt!
Không phải vì sáu nhát xổ toẹt hấp dẫn nhiều người, không phải vì tôi có ba đám cưới một ngày, không phải vì tôi (lại) cắt tóc, không phải vì tôi đã dầm mưa 2 lần và ướt như chuột trước khi bước chân vào một sảnh thất sang trọng,... mà bởi những thanh âm dịu dàng trên đường về.

Anh hát. Smoke gets in your eyes.
Phía trước tôi mờ mịt. Sau lưng lạnh lẽo. Anh nói lần này tôi có mùi hương kì lạ, dường như không thuộc về tôi. Mùi đàn bà.
Trên cầu gió lồng lộng, thốc hơi từ sông dài và bến cũ. Tôi thấy lòng mình thanh thản khi ngồi sau xe anh, và khanh khách cười.

.
Khỉ thật, viết đến đây, tôi thấy ngôn ngữ mình ngày càng dở tệ, không thể truyền tải những điều đang diễn ra trong suy nghĩ. Ồ, có lẽ vì đã kết thúc ngày đặc biệt rồi chăng?

Về Đà Lạt chụp trong chuyến đi mấy hôm trước.





Nhìn như Cinque Terre của Ý nhỉ. Nhớ lúc ấy vừa mừng vui vì cuối cùng đã thấy một thị trấn để trú mưa, vừa thanh thản đến lạ lùng trước sắc màu thiên nhiên. Cửa vào thị trấn có một hồ nước, với những thung-lũng-hồng-hoang theo đúng nghĩa đen. Những cây hồng nặng trĩu đỏ rực ngọt ngào như gọi mời, khiến chúng tôi không thể nhanh chóng rời đi...




Và dã quỳ, gây xúc động đến lặng yên. Suốt dọc đường đến và đi, cái màu vàng rực đến gắt gao, đến oi ả làm chúng tôi tê người, như đang bay lên trong gió quyện mùi gỗ thông nguyên sinh, mùi cỏ ngái sau mưa, mùi ẩm mốc của những căn nhà cũ,... Đà Lạt, Đà Lạt, lúc nào cũng khiến người ta mềm lòng

2011/09/17

Young at heart


Mùa thu,
nước lên trắng con thác
hoa nở trong thung lũng
sắc thanh khiết, dáng mỏng manh
vãn cảnh lòng dịu, trí thanh, người nhàn!








For it hard, you will find, to be narrow of mind
If you're young at heart

Chụp tại thác Bản Giốc (Cao Bằng), tháng 9/2011

2011/09/03

Cái chết của Hồng môn đỏ




Loài hoa kiệm hương nhưng kiêu hãnh, hướng thượng.
Khi chết, ánh đỏ trầm, rũ xuống nhợt nhạt.
Trước cái chết của Hồng môn đỏ, tôi thấy mình thừa thãi!
Nỗi buồn không đong đếm. Tẻ lắm thay!

2011/08/30

Đi siêu thị



Sau khi chuyển vào Sài Gòn, tôi dần có thói quen đi siêu thị.
Đặc biệt mỗi khi vào nhiệm sở mới, tần suất tôi tới các siêu thị càng nhiều. Những buổi tối trong tuần từ 7h-9h đều đặn tôi đi loanh quanh những siêu thị gần nhà. Phần lớn là không mua gì. Chỉ đi, xem. Lại đi và nhìn. Nghĩ rất nhiều về những thứ sẽ mua, và không mua gì cả.
Cứ như thế cho đến khi tôi quen với khoảng trắng trong văn phòng mới. Thì thôi.
Tôi sẽ cafe buổi tối, đi xem phim buổi tối, đi nhậu buổi tối, hiếm hoi lắm cũng có dating buổi tối.
Cứ như thế cho đến khi tôi nghỉ việc, rời khỏi văn phòng - nay-đã-thành-cũ. Thì thôi.
.
Hai tuần rồi tôi không đi siêu thị. Và cũng không cảm thấy cần đi siêu thị, muốn nhìn ngắm hay mua sắm gì trong siêu thị.
Dẫu vẫn có những chiều tối muộn rời văn phòng, tôi cô đơn đến lạc lối. Phố xanh ngắt, không thở nổi một nốt nhạc. Sự trong sạch giả dối ùa vây từ những nhánh cây, trong gió lộng thốc xuống từ những tòa cao tầng. Ai-đó vẫn hát trong ipod, điện thoại luôn im lìm.
Tôi không thể đi lòng vòng trong các Circle K hoạt động suốt 24h. Nhỏ bé và đông đúc, như bất kỳ cái hộp diêm nào trong thành phố, không có que diêm tôi cần để thắp sáng một điều không biết rõ!
.
Tối nay, tôi nghĩ, nếu hai tuần nữa mình vẫn không đi siêu thị, sẽ ra sao nhỉ?



"When trying to be a normal person, the society forces you to be abnormal. When trying to be abnormal, people around you oppose you. Then you try to walk alone, but there is no footprints to follow, and nobody can tell you what the result will be if you are strict to your dreams. Then, you are struggling for choosing the right way. And finally, unconsciously, you are too old to choose."

2011/08/22

Welcome, my Fall



1. Sự lãng mạn đã chết
Văn phòng mới trắng toát, sang và lạnh. Ít gió, và cần vân tay mới ra vào được. Những ngày đầu tiên, để bắt nhịp với công việc đang vào giai đoạn gấp rút, tôi không nhìn ngắm được nhiều. Phố cũ trung tâm nhiều me, nhiều cửa sổ lớn, nhiều xe hơi, nhiều loại người...
Chuyên đề đầu tiên tôi thực hiện ở đây mang tên "Sự lãng mạn đã chết". Ngày đầu tới công ty, tôi nhận được một bó hoa lớn. Lys trắng và hồng môn đỏ. Bọc trong giấy gói xanh mềm mại. Nơ cũng màu xanh. Ở Sài Gòn rất ít người tặng hoa cho tôi. Một cảm giác thật dịu dàng.
Sếp tôi bảo "chắc có điềm gì đây" rồi cười.
Đó hẳn là một minh chứng sự lãng mạn không bao giờ chết?
Chỉ có con người là già đi, chai sạn, và hốt hoảng bù đắp khoảng trống bằng đủ lí do.

2. Mùa thu chín
Sáng ửng, chiều nồng, tối thi thoảng ướt mưa. Cảm xúc của tôi vẫn lọt thỏm trong thung lũng được đắp bằng những vùng đất tôi đã qua mỗi tháng. Sống, làm việc, đi du lịch mỗi tháng, không gắn bó mật thiết với bất cứ điều gì và bất cứ ai. Nghe vừa lý tưởng vừa buồn. Nhưng nhẹ nhàng, và yên ả như mùa thu đang chín dần trên những tán me.

3. Tôi, những tháng ngày cuối cùng của tuổi 24, không còn vùng vẫy, hoàn toàn lặng yên.
Và T, có lẽ đã mất tích giản đơn như thế,
thôi!

2011/07/04

Nghệ thuật leng keng xủng xoảng

Hôm ấy rỗi việc, tôi ngồi trong quán cafe của một người bạn chơi. Lúc đó cô ấy đang chuẩn bị cho một chương trình hơi có tí nghệ thuật ở quán nên tất bật lắm. Vừa chuẩn bị đèn, vừa chăng dây, còn cả những ống và lọ rất cầu kỳ. Một anh bạn khác của tôi thì nhẩn nha chụp choạch linh tinh. Trong cái không gian có tí nghệ thuật ấy, chỉ mình tôi dư ra tay chân thừa thãi và chả dính dáng gì đến nghệ thuật. Nhàn cư vi bất thiện, và để tránh bị sai vặt tôi vớ lấy một cuộn dây thép mềm ngồi nghịch, vừa nghịch vừa à ơi trò chuyện với chàng - nàng. Sau một hồi mầy mò và vần vò, hai vòng tròn dây thép hoá thành một vật thể có hình dáng không xác định được. Nghịch chán, tôi quăng lên bàn. Tình cờ, thế nằm lăn quay của nó cũng có tí ti nghệ thuật. Và thế là nàng-bày-biện và chàng-chụp-choạch quay ra bình phẩm và vẽ vời các ý tưởng trừu tượng. Và một đứa ngu si như tôi càng ngày càng sáng mắt ra và tâm đắc với "tác phẩm" của mình. Rồi trong giờ phút thăng hoa, tôi tưởng mình sắp thành một nhà nghệ thuật chân chính đến nơi vì đã sáng tạo ra một tác phẩm "không ai hiểu nổi ý tưởng là gì". Nàng-bày-biện gợi ý là nên sơn lại bằng màu đỏ trầm để ra dáng. Chàng-chụp-choạch gợi ý nên sắp xếp lại thế "lăn quay" để chụp lên hình mang tính nghệ thuật hơn. Tôi hào hứng vẽ vời ra một bản thuyết trình về ý tưởng sáng tạo, hoàn cảnh sáng tác, và những trăn trở chân chính kèm theo tác phẩm. Không khí xung quanh càng nhuốm màu nghệ thuật.

Đến đây, tôi lại ngậm ngùi khi nhớ đến khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc hoàng hôn đỏ ôi ối ngoài cửa sổ, ba chúng tôi sau thời gian "sáng tạo nghệ thuật" thì đói lăn quay, để mặc "nghệ thuật" nằm chỏng chơ trên bàn để đi ăn. Hồ hởi ra đi chắc mẩm khi trở về sẽ thực hiện tất cả các ý tưởng vừa vẽ vời ra trong đầu thật hoành tráng.

Thương thay, cô nhân viên xinh như mộng đến thay ca tối, dọn dẹp lại quán đã đưa cả "nghệ thuật" của tôi đi ra ngõ nghe tiếng leng keng, leng keng xủng xoảng của buổi chiều tà.

Leng keng xủng xoảng, nghệ thuật leng keng xủng xoảng
Buồn thay
Thân tôi đúng chẳng bằng thân con bọ ngựa

Sự nghiệp nghệ thuật chưa bắt đầu đã sớm kết thúc!

.

Mấy dòng trên viết tháng 7/2008, giờ đã 3 năm. Chiều nay nhớ chàng-chụp-choạch và nàng-bày-biện quá, trưởng thành cả rồi và sự nghiệp nghệ thuật cũng đã đi tong cả :))

2011/06/17

Vườn trên cao nguyên Cameron (Malaysia trip)



Từ Penang đi xe bus khoảng 6 tiếng, tôi tới đỉnh cao nhất trên toàn bộ lãnh thổ chính của bán đảo Malaysia. Đó chính là cao nguyên Cameron, hay "thiên đường dâu tây" theo cách gọi vui của người dân. Đường lên Cameron khá cheo leo với những dãy đèo gập ghềnh, nhưng quang cảnh hai bên rất đẹp. Khi tới nơi bạn sẽ được tận hưởng khí hậu mát mẻ trong trẻo cùng thiên nhiên hoang sơ yên tĩnh. Ở đây bạn sẽ rất vui mắt với rất nhiều vật dụng có mang hình trái dâu từ quần áo, giày dép, túi xách và cả logo khách sạn. Đây cũng là vùng trồng dâu lớn nhất Malaysia.


Dừng chân ở thị trấn trung tâm Tanah Rata (cao nguyên Cameron có 4 thị trấn nằm rải rác), tự thưởng cho mình một buổi chiều nghỉ ngơi trước khi bắt đầu khám phá các trang trại nổi tiếng vào hôm sau. Nhỏ xinh và yên tĩnh, không khí của vùng đất này đem đến sự thư thái tuyệt đối cho những kẻ lữ hành. Đi dạo ở đây rất thích thú bởi cả thị trấn chỉ có một trục đường chính, phần lớn nhà hàng và các dịch vụ khác đều có thể tìm thấy ở đó.




Thị trấn này vẫn giữ nguyên những nét duyên dáng của ngôi làng kiểu Anh, người dân vẫn giữ cách sinh hoạt mang đậm phong cách phương Tây. Sống nhờ du lịch nhưng không bao giờ thấy đường phố đông đúc dù là cuối tuần, buổi sáng thì càng vắng vẻ. Người dân thường mở cửa các quán hàng từ trưa, đến chiều tối, tầm 10h đêm là im ắng và lạnh lẽo bao trùm.


Cameron gợi nhớ về Đà Lạt, với những con dốc thoai thoải, con đường toàn quán cà phê treo các lẵng hoa rất xinh và lãng mạn. Buổi chiều đầu tiên ngồi ở Starbuck, nghe Joni Mitchell hát trong tiết trời giá lạnh cao nguyên cảm giác như mình đang trôi lạc. Starbuck ở Cameron có rất nhiều bức popart đẹp não nùng, và buồn rất hợp thời tiết. Ở tầng 2 nhiều cửa sổ kiểu cổ nhìn ra núi đồi xanh ngắt gợi buồn, nhạc hay, cafe hoặc trà đều rất ngon. Những người bạn đường như sách hay sổ tay rất hữu ích để note lại những cảm giác bâng khuâng giữa xứ lạ này!

At Cameron Starbuck, did I look like Joni Mitchell?

Hành trình khám phá cao nguyên Cameron có thể chia làm hai phần. Một là là tìm về với những giá trị thuần chất nông nghiệp. Nghĩa là thăm thú những trang trại trồng dâu trĩu đỏ, những vườn trà xanh ngút ngàn, những khu nuôi bướm nuôi ong... nổi tiếng từ thời Cameron còn là thuộc địa của Anh. Nhưng đừng vội lấy làm chán nản, mỗi trang trại ở đây đều được thiết kế vô cùng đẹp mắt và cuốn hút. Du khách sẽ bị quyến rũ bởi sự yên bình của những con đường xen giữa đồi trà rộng lớn, hay những ngôi nhà nhỏ dạng bungalow nghỉ chân giữa các trang trại.


Ở trang trại trà lớn nhất Cameron (quên mất tên rồi :D)
Bạn có thể tự mình xách giỏ đi hái dâu hái trà hoặc bắt ong, tìm hiểu về lịch sử và hoạt động của các trang trại. Đó là những trải nghiêm thực sự thú vị. Phần còn lại của cao nguyên Cameron là một thách thức thực sự cho du khách với những cánh rừng nguyên sinh và các thảm thực vật sơ khai. Đặc biệt bạn không thể bỏ qua hoa Vua có đường kính lớn nhất thế giới (rafflesia flower) với đặc thù về mùi hương độc nhất vô nhị. Cùng với hoa Vua là những thác nước, vách đá hoang sơ, những loài lan rừng xinh đẹp rung rinh cùng âm thanh của núi rừng, đó là một thế giới rất mới lạ.

Smoke House, biệt thự kiểu Anh cổ nhất ở Cameron

Nhớ nhất là buổi sáng thứ hai ở Cameron, thuê xe máy (rất đắt và cũ và khó đi) đi thăm Smoke House và thưởng thức bữa sáng kiểu Anh ở đây. Không khí và cảnh đẹp khủng khiếp, nghĩ lần sau nếu có quay lại đây phải vào Smoke House ở, đắt mấy cũng ở để buổi sáng mở mắt ra là cửa sổ đầy hồng gai từ trăm năm trước thơm mát ùa vào người cho sướng. Rồi uống trà Earl Grey, rồi nghe nhạc từ những cái loa cổ cũng cả trăm năm trước phát ra, rồi ra vườn, rồi đi dạo, mà nhất định phải mặc váy trắng, nhất định phải cười toe toét. Buổi sáng ở đây rất thơm và trong lành.

Có rất nhiều người chọn Cameron làm nơi nghỉ dưỡng lâu ngày bởi không gian lãng mạn. Những khu rừng phủ đầy rêu xanh, những vườn dâu vườn trà xung quanh thị trấn mang tới một cảm giác bao bọc an lành. Ở giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp như trong những bức tranh về đồng quê với nhiều đồn điền cổ, bạn sẽ tìm lại được cảm giác bình yên mà thị thành đã lấy mất tự bao năm.

Bonus thêm một số hình chụp Smoke House







Bài và ảnh: Dạ Thương
Đã đăng trên tạp chí Sành Điệu T5/2011

2011/06/15

Penang huyền ảo (Malaysia Trip)


Tháng Hai năm nay, tôi đã trải qua mùa xuân ở 7 thành phố khác nhau. Cảm xúc chạy nhanh đến nỗi tôi ngỡ trong một cơn mơ mình đã hoài thai ra chúng. Chuyển sang nhà mới, mùa hạ ngoài khung cửa véo von mỗi sáng khiến tôi dậy sớm. Lục tục làm đủ thứ, rồi uống trà, nghe nhạc, rảnh rang đọc sách, xem ảnh. Năm nay, những chuyến đi của tôi đã hướng ra ngoài nước Việt, và có lẽ sẽ còn dài ra mãi, ra mãi.
Thân cư Thiên Di, với tôi, là một niềm hạnh phúc ủi an tháng ngày.

Malaysia vốn không nằm trong hành trình của chuyến xuất ngoại đầu tiên, nhưng vì sự hứng khởi bất chợt, tôi đã đi một vòng qua thị trấn cổ Penang và cao nguyên Cameron trước khi xuống Kuala Lumpur để bay về nước. Vòng cung nho nhỏ ấy đủ để tôi lướt qua biển, qua núi đồi, qua sương mù mưa giông và nắng gắt của đất nước Hồi giáo rộng lớn nhưng cũng nhiều hoang vu này.




Một số món ăn phổ biến ở Malaysia

Penang - Nhà bếp của thế giới

Thiên nhiên ưu đãi với biển bao quanh, những vùng đồi thấp hình thành lên vịnh Moonlight xinh đẹp và ánh nắng bao phủ phần lớn thời gian trong năm, hòn đảo mệnh danh "hòn ngọc phương Đông" này là nơi thu hút khách du lịch lớn nhất phía Tây Bắc Malaysia. Ở Penang, sự đa dạng sắc tộc tạo nên những sự pha trộn rất thú vị từ văn hóa, kiến trúc đến ẩm thực.

Ngày đầu tiên bước chân tới Georgetow, tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến ngỡ ngàng khác bởi sự thay đổi của đường phố ở đây nhanh hơn cảm nhận của những giác quan. Quá khứ và hiện tại ở đây kết nối với nhau rất ổn, bạn có thể thấy những ngôi nhà cổ có tuổi thọ hàng trăm năm bảo bọc tòa nhà Komtar cao nhất Penang (58 tầng) mà không hề thấy lệch lạc. Chỉ dạo vài bước chân bạn đã có thể đứng giữa một bên là khu phố sặc mùi Ấn Độ với những dải hoa treo sặc sỡ trước cửa và hương trầm đặc trưng, một bên là âm thanh ồn ã của Hoa kiều với những hội quán Quảng Đông, hội quán Phúc Kiến... Không chỉ kiến trúc mà tín ngưỡng ở đây cũng khiến bạn choáng ngợp khi ở đầu một con phố là Kuan Yin - ngôi đền cổ nhất Penang thì đến cuối phố đã là nhà thờ St.George lâu đời nhất ở Đông Nam Á do người Anh xây dựng từ năm 1819. Khu phố cổ của Penang là một bảng màu rực rỡ với những cái tên rất thơ mộng như Love Lane, Green Lane... và những căn nhà thấp mái nằm san sát ngăn nhau bằng những ngõ hẹp khiến không ít người nhớ tới phố cổ Hội An. Có khác chăng ở đây bạn sẽ gặp đủ màu da từ rất nhiều quốc gia trên thế giới.



Kuan Yin - ngôi đền cổ nhất Penang



Love lane: con đường có lịch sử hài hước nhất Penang

Sự pha trộn về văn hóa sắc tộc ở Penang còn mang tới cho hòn đảo này một sự ví von là "nhà bếp của thế giới". Đặc biệt ẩm thực đường phố rất phát triển với những chiếc xe đẩy thô sơ sặc sỡ thu hút ánh nhìn của khách du lịch. Chúng khiến tôi không thể không nhớ tới văn hóa bán hàng rong ở Hà Nội, nay đã lùi dần vào quá khứ. Thức ăn ở Penang phong phú và rất ngon. Những quán hàng mở cửa bán tới đêm khuya cho du khách. Bạn có thể khám phá rất nhiều nền ẩm thực lớn của thế giới như món Hoa, món Ấn, món Âu chỉ trong cùng một con phố, hay dọc theo bờ biển với giá cả rất phải chăng (khoảng 25.000VNĐ). Đó là lí do có không ít du khách Singapore tới Penang dịp cuối tuần chỉ để thưởng thức những món ăn đa dạng ở đây. Một điều thú vị với chúng tôi là những quán cơm bình dân trong phố cổ của Penang có rất nhiều món ăn gần gũi với người Việt từ hương vị tới cách chế biến. Lần đầu tiên trong hành trình dài ngày, nỗi nhớ nhà cuộn lên như sóng trong lòng.



Đêm Penang huyền ảo. Là thành phố du lịch, nên chẳng khó để tìm ra khu club để uống beer cả đêm trong tiếng nhạc hỗn loạn không thể xác định, nếu bạn thích những quán bar có phong cách riêng có thể tìm kiếm trong lòng Georgetown những giai điệu jazz réo rắt, hay những giai điệu Rock'n'roll ngẫu hứng. Đêm Penang, tôi lang thang trong lòng phố cổ đếm đủ những trầm tích của phế thành, tự ru mình bằng một giai điệu quen thuộc trước khi bước vào Reggae Club, uống beer và lắc lư theo những bản nhạc của Bob Marley.

Một số hình ảnh Penang chụp bằng Lomo Ipod



Penang đa sắc tộc, chủ yếu là người Ấn và Hoa kiều




Gergeotown có những con phố chuyên bán đồ cổ và sách cũ,
mỗi cửa hàng đều có cách show window rất quyến rũ.


khu phố sặc mùi Ấn Độ với những dải hoa
treo sặc sỡ trước cửa và hương trầm đặc trưng


Bài và ảnh: Dạ Thương
Đã đăng trên tạp chí Sành Điệu T5/2011.