2013/05/07

La valse posthume

Một cô gái từng nói tôi giống nhân vật trong phim "Người đàn bà trở về khi mùa mưa tới", kèm theo rất nhiều điều dịu dàng. Cố nhiên, cả những kì vọng. Hoặc không gì cả, chỉ đơn thuần là những điều dịu dàng đáp trả sự đáp trả của tôi sau một thời gian. Khi tôi viết gì đó cho cô ấy, Sài Gòn đang ở giữa mùa mưa thứ hai, cũng không dịu dàng với tôi lắm, như cách mùa mưa năm nay đang đến. 

Chiều nay khi chạy xe trong mưa, tôi cảm thấy mình thật nhạt nhẽo. Sự nhạt nhẽo gọi được thành tên, đếm được thành giọt rơi trần trụi. Lúc ấy, tôi nghĩ nếu có thể tôi sẽ nói với những cô gái từng gửi mail, mess cho mình rằng: Thực ra tôi là một người không có gì thú vị để tò mò. Tôi hay hoang mang vì những điều vớ vẩn. Tôi cũng rất vô vị, không thể biết mình thích gì trong ngày sinh nhật năm trước, năm nay hay năm sau nữa. Tôi thuộc tuýp người không trồng được cái cây ra hoa đến mùa thứ hai vì hay chuyển nhà, không nuôi được chó trong nhà kể từ năm 18 tuổi vì hay đi xa. Tôi đáng chán đến mức không biết cách tỏ ra vui sướng khi cần, nên rất hay làm cụt hứng người khác dù có thể tôi đang rất hạnh phúc trong lòng. Nghĩa là, tôi tự thấy mình nhạt nhẽo một cách quá mức. Sự nhạt nhẽo gọi được thành tên, đếm được thành giọt. Rơi trần trụi.

Thế nên, đôi khi tôi không biết phải nói gì cả. Hiện tại tôi còn mất cả khả năng nghe và không muốn thấy. Hiện tại tôi chỉ thích đếm từng giọt nhạt nhẽo của chính mình. Cho vui. Nhưng tôi yêu vẻ trẻ trung luôn hiện hữu sự thú vị của tất thảy các cô, như những vạt nắng lấp lánh trên lá ngoài ban công. Và tôi sẽ luôn chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, để nhớ về sự nhạt nhẽo của chính mình. Và vui hơn với thế giới.