2015/02/27

It takes a lot to know a man

Điều khó khăn nhất không phải làm thế nào để đi sâu vào thế giới của một người mà là làm sao để ra khỏi đó mà không vương vấn, thậm chí thương tổn. Đây không phải một băn khoăn về tình yêu. Nhạy cảm là một cánh cửa mở rộng. Nếu có thể khép lại cánh cửa ấy, cuộc đời sẽ hạnh phúc và cũng buồn chán biết bao nhiêu. 


.
Mấy hôm trước, mình đã nói với một người phụ nữ xinh đẹp, thành công rằng: Không lẽ đến tuổi này rồi chị vẫn còn thắc mắc vì sao những người xung quanh không hiểu chị ư? Chị có nghĩ việc mong muốn những người khác hiểu mình là một kì vọng lớn lao, nhất là với những tâm hồn phức tạp? Có lẽ chính sự kì vọng ấy là bi bịch của chị. Khi ấy, mình bị cuốn theo mạch câu chuyện và nói một cách tự nhiên. Đến khi về chợt nghĩ mình tàn nhẫn khi nói điều đó một cách thản nhiên thế. Được hiểu, bởi những người mình yêu thương và yêu thương mình, thì có gì là một kì vọng lớn lao? Đó chẳng phải là khát vọng giản dị nhất hay sao. 

Mấy năm trước, có một lần mình cũng đã nghĩ về hai chữ "được hiểu" như mấy hôm nay. Đó là lần đầu tiên nghe Song Tú hát ở Hotsky. Khi ấy đang là mùa đông, chị như một ngọn lửa nhỏ với mái tócchị xoăn dài màu hạt dẻ, đi bốt cao quá đầu gối. Khi đó chưa nhiều người biết giọng hát của chị, mà người ta chỉ quen nhớ tới chị như bạn gái của một Rocker. Mãi sau này chị chuyển vào SG, rồi tham gia thi The Voice, nhưng đó lại là một câu chuyện khác mình không theo dõi nữa. Mình chỉ nhớ là sau khi nghe chị hát đã vào xem blog của chị trên 360, rồi nhớ mãi phần About me vẻn vẹn mấy chữ: Muốn được hiểu. 

Càng nghĩ, càng cảm thấy sao mà cay đắng. Ước muốn giản dị ấy hoá ra lại rất xa xỉ. Những người phụ nữ thông minh kia, có lẽ đều biết điều đó, nhưng tại sao họ vẫn không thể tự deal được với chính mình? Tại sao không thể đơn giản bỏ qua mong muốn được hiểu để sống thản nhiên, để những năm tháng trôi qua bình thường? Mình đã nghĩ rất lâu nhưng không thể có được câu trả lời. Mà, câu trả lời ấy chắc gì đã dễ chịu hơn câu hỏi kia.
.


2015/02/17

the absinthe drinker



dear Jaime Sarbatés

Từ buổi chiều ở Marylin, sự im lặng trở thành ngôn ngữ duy nhất. Tôi không hiểu nỗi giận dữ của mình. Anh không hiểu sự thay đổi của bản thân. Chúng ta lạc lõng khi nói về vườn mai trắng trong ngôi chùa trên núi. Từ đó tình bạn hóa thành màn sương mỏng. Thi thoảng, có người nhắc về sự hiện diện của mối liên hệ kỳ lạ, tôi chợt nghĩ rằng mình đã vô lý với chính mình. Như bây giờ, gọi anh bằng hình ảnh hiển hiện trên avatar thay vì cái tên quen thuộc, tôi cảm thấy vui vui. Một sự hài hước ngớ ngẩn. Những cây cầu không thể bắc qua biển rộng cũng như giấc mơ sống cuộc đời khác của anh đã được chôn vùi trong êm thấm. 

Đã lâu tôi không còn nằm nghe nhạc trên sàn đất lạnh cả đêm. Tôi không nói gì nữa cả. Ngoài những giấc mơ, tôi đã nuôi thêm một con mèo. Anh không cần tỏ ra ngạc nhiên thế về mèo. Những người khác đã bày tỏ điều đó khá xuất sắc. Sau nhiều năm bặt tin, chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện lại bằng Remarque hay một vài sắc đỏ không? Thực ra, cũng như anh, tôi nghi ngại khả năng đối thoại của bản thân trong thời gian này. Âm nhạc đang không làm đúng vai trò của nó với chúng ta. Nó đang ru ngủ tôi thay vì đánh thức sự phản kháng tiềm ẩn. Còn những hình ảnh đẹp, chúng đang khiến tôi biếng lười. Tôi nhìn những chuyển động mỗi ngày và không tự hỏi điều gì. 

Đã lâu tôi không còn nghĩ đến lời hẹn mùa hoa cúc, cho đến khi tự châm điếu Mal đỏ cuối cùng tối nay. Tôi nghĩ đến tình bạn với anh khi mường tượng ra ngón cái đang đỏ ửng vì móng bị cắt/cắn ngắn/rất ngắn của Kh. Tôi không muốn khóc cho sự đơn độc của chúng ta ở giữa những thành phố lớn. Đó là một câu chuyện đã cũ. Thế thôi!

(SG, 9.2014)