2015/08/24

Autumn's fever

Đông Du, Sài Gòn, một chiều thứ Hai đẹp trời. Tôi muốn thu hết những thanh âm, các cơn gió và lời thì thầm ở con phố này trong một buổi chiều đẹp như chiều nay. Cuối cùng, nhầm lẫn chiều nay đã khiến tôi không gặp được anh. Cuối cùng, tôi chẳng hiểu mình sửa soạn thật xinh đẹp để làm gì. Cứ như lại tung tẩy vào hư không. Nhưng mà buổi chiều nay đẹp đến mức chuyện gì cũng có thể bỏ qua, điều gì sai sót cũng có thể trở thành tuyệt vời.

Trời chiều chuyển gió mùa. Đi bộ qua Đông Du, u bán hàng quen lâu năm bảo con ngày càng đẹp nhưng sao vẫn đi một mình. U bảo tôi thay đổi nhiều rồi, như một người trưởng thành không đến chỗ cô lúc 1h sáng nữa, đẹp như một người nước ngoài. Tôi bảo con già hơn trước rồi. U bảo mỗi năm mỗi chín chắn, có gì đâu mà sợ. Tôi không sợ mình già. Chỉ cảm thấy năm tháng mong manh không thể nắm trong tay điều gì cụ thể.

Bây giờ là cuối tháng Tám, tôi không thể làm gì ngoài việc sống thật tốt trong thế giới của mình. Bây giờ, bốn mùa đều là hi vọng, đều là hẫng hụt. Tôi trở lại thuở lên kế hoạch cho những chuyến đi một mình đến những đất nước xa lạ. Tôi nghĩ đến M6, bộ sưu tập những bao diêm, mây bay trên bầu trời, những người đàn ông không bao giờ thấy mặt trong những giấc mơ và các bạn tôi đã không còn nghe tiếng.

Cầu bình yên cho những ngôi sao nhỏ của tôi, đã và đang bay đi. Tôi sẽ yên an trở thành một nơi chốn, một thùng thư, một sự im ắng. Tôi sẽ không chờ đợi nhưng cũng không muốn chuyển động nữa, nhất là trong những ngày đẹp trời như thế này,