2013/03/16

don't be that way

Nhớ những chuyến đi một mình, nơi tự do và niềm vui luôn trào trong lồng ngực. Cùng với gió. Cả nỗi buồn. Từng khoảnh khắc như được ươm hương.

2013/03/07

Khói hoàng hôn

Nỗi buồn như khói lạ thoảng qua con đường chiều nay. Phố dài thế mà khói không biết quyện vào đâu.
Sự thương tổn là khái niệm trừu tượng, khó quy trách nhiệm cho ai ngoài chính ta. Buồn thay, dẫu sắp xếp tâm trí đón nhận đến đâu, cơ thể vẫn phản kháng lại nỗi đau. Như không thể chấp nhận! Nơi này nắng quá. Có nơi nào không nắng ư? Người đời lạ thế. HN và SG chẳng phải cư xử giống nhau đấy ư? Khác chăng là vỏ bọc tử tế của mỗi chiếc mặt nạ, vụng dại hay khéo léo quá độ. Không còn thơ để không hiểu, không ngờ nghệch để phản ứng bộc phát, đủ độ chán nản để coi như lẽ tất nhiên, coi đó là học phí cho bản thân vì tuổi còn quá trẻ. Nhưng cơ thể phản ứng thật dữ dội. Đau quặn thắt. Người ta mất đứa con cũng chỉ đau đến thế!
Bầu trời rộng lớn, đôi tay bé nhỏ, giấc mơ vẫn không định hình. Mất mát không tên. Chỉ nỗi buồn rõ màu như dải khói lạ trên đường Trương Định chiều nay.


2013/03/01

ba mùa

Trên cả cảm giác hụt hẫng do thời tiết, tôi cảm thấy mình đã đi qua ba mùa chỉ trong một tháng xa Sài Gòn. Mùa thu dịu mát đã nhảy phắt sang hè. Nóng nảy vàng ươm. Tôi như quên mất mùa xuân ở 9 thành phố đã đi qua trong tháng qua để ngỡ ngàng với nắng, với nóng, với muôn vàn những dự định cuồng quay của tuổi 27.

.
Cuối cùng, ta cũng đã nói với anh về nỗi sợ hãi. Sự kinh ngạc đến cùng vẻ điềm nhiên. Ta không bao giờ thôi ngạc nhiên về chính ta, cũng không bao giờ thôi điềm nhiên để kiềm chế sự kinh ngạc cuồn cuộn trong lòng. Dự định tưởng tượng thật đẹp đẽ và lạ lùng. Đẹp đẽ vì tương lai mang sắc màu lẫn âm hưởng của quá khứ. Lạ lùng, vì ta ngồi đó với anh bàn về một điều không tưởng giữa muôn vàn thực tại trên bàn tay, ngoài cánh cửa quán cafe chật chội. Sau bao nhiêu năm tháng, tưởng không thể cất lời mà phải quay lưng, ta lại ngồi đó cười thật tươi, nước mắt rơi chầm chậm và nói về những điều đẹp đẽ không tưởng. Gặp lại hay Đoạn tuyệt, với ta, hóa ra chỉ do Người chủ động. Còn ta, cứ lẳng lặng đón nhận cả sự im ắng lẫn sục sôi của dòng chảy. Cuộc nói chuyện diễn biến không ngờ, như thể, chúng ta đã bước qua ba mùa vẻn vẹn trong một lần nắm tay. 
.

Vào mùa hoa bay thứ năm, tôi nghĩ đến việc rời khỏi Sài Gòn như một lẽ tất nhiên. Nhưng không có dự định gì cụ thể, ngoài việc sáng sáng nên ra hồ Con Rùa uống một ly cafe sữa, ngắm lăn tăn lăn tăn những gió những hoa những người vu vơ trên đường.