2013/03/07

Khói hoàng hôn

Nỗi buồn như khói lạ thoảng qua con đường chiều nay. Phố dài thế mà khói không biết quyện vào đâu.
Sự thương tổn là khái niệm trừu tượng, khó quy trách nhiệm cho ai ngoài chính ta. Buồn thay, dẫu sắp xếp tâm trí đón nhận đến đâu, cơ thể vẫn phản kháng lại nỗi đau. Như không thể chấp nhận! Nơi này nắng quá. Có nơi nào không nắng ư? Người đời lạ thế. HN và SG chẳng phải cư xử giống nhau đấy ư? Khác chăng là vỏ bọc tử tế của mỗi chiếc mặt nạ, vụng dại hay khéo léo quá độ. Không còn thơ để không hiểu, không ngờ nghệch để phản ứng bộc phát, đủ độ chán nản để coi như lẽ tất nhiên, coi đó là học phí cho bản thân vì tuổi còn quá trẻ. Nhưng cơ thể phản ứng thật dữ dội. Đau quặn thắt. Người ta mất đứa con cũng chỉ đau đến thế!
Bầu trời rộng lớn, đôi tay bé nhỏ, giấc mơ vẫn không định hình. Mất mát không tên. Chỉ nỗi buồn rõ màu như dải khói lạ trên đường Trương Định chiều nay.


1 nhận xét: