2011/11/22

walking dream



mỗi buổi sáng thức dậy, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu thường khiến tôi buồn bã
- "thế là mình đã không còn mơ mộng chi nữa... "

cũng chẳng có gì nghiêm trọng kiểu như về một thế hệ trẻ mất mát hay quên lãng thực tế, vấn đề của tôi chỉ đơn giản là giấc mơ đêm qua đã kết thúc,
đã kết thúc.
dẫu có nhiều buổi sáng đứt quãng, tôi cũng quên mất cần note lại tiến trình của câu chuyện (trong mơ, hiển nhiên) đã đến đâu, có ai chết không, có con sông nào cạn nguồn, có ai bị nhốt, có bị ai săn đuổi, và thế giới đã biến đổi ra sao,
,
tôi cứ như đã và đang viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình trong những giấc mơ liền mạch
mở mắt ra, nghĩa là, đóng bút lại,
vì thế mà buồn chăng?

3 nhận xét:

  1. vì không ưng thê giới ban ngày mấy!

    Trả lờiXóa
  2. không rõ,
    ngày hay đêm, lúc nào mình đang sống đời mình nữa?

    Trả lờiXóa
  3. chẳng biết nữa, đang nghe 1 bản nhạc và thấy cảm xúc dâng trào, thấy sướng, thấy khóc lóc sung sướng trong tâm tưởng, thấy được chữa...chữa sửa gì đó, không lành liền sẹo mà thấy cảm giác được yêu thương..
    lẫn quẩn giữa mình và ta

    có khi nào ta hỏi sai câu hỏi không?

    Trả lờiXóa