Tấm này Veo chụp ở cafe Tùng Hậu (Hàng Thùng), một mùa đông rất cũ. Quán pha cafe sữa rất ngon, hay cắm thạch thảo trắng, ngày xưa Mít dẫn đến, sau này có ngồi với 1-2 người nữa thôi. Hay ngồi xâm xẩm trưa, sau khi ăn cháo lòng, vừa uống vừa hóng chuyện buôn tranh vừa lo xe để ở cửa bị CA bắt. Bây giờ quán đã đóng cửa.
.
.
.
Đến bây giờ, mình vẫn không thể trả lời câu hỏi: Vì sao chuyển vào Sài Gòn? Dẫu là cho những người tò mò hay chính mình.
Những điều đã bỏ lại sau lưng, những người chưa từng chính thức nói lời từ biệt, những sms chưa bao giờ trả lời,... và cảm xúc nhiều tầng của biết bao mùa đông, của phố phường, của kí ức, của mùa, của nước mắt im lìm.
Mỗi năm, trở ra Bắc vài lần, chứng kiến phố cũ người thay, hồ xưa thay màu, lòng hoài bâng khuâng.
Mỗi năm mỗi vắng, bạn cũ ra nước ngoài hay lập gia đình cũng nhiều, vui lắm và lắng lắm.
Mỗi năm mỗi nhẹ, vẫn có những người ở đó, dẫu gặp hay không, biết lòng và tình vẫn thế, an ủi nhiều và ru nỗi nhớ bằng những buổi chiều đi bộ qua đường cũ hay ngồi uống trà ở bất cứ góc nào của Hà Nội, những buổi tối ngồi một mình đâu đó uống một vài kỷ niệm,
Vì mình sợ, những lời hỏi thăm, những tiếng nói khác xưa, và bởi chính mình cũng sẽ hỏi thăm, cũng sẽ nói điều gì rất khác... lòng mình. Những lúc gặp ai đó thân thiết, mình chỉ muốn ngồi bên cạnh, hoặc nằm dài trên sofa, uống hoặc đọc một cái gì đó, và nói rằng những năm tháng đã qua mình nhớ nó (hay chúng nó) nhiều lắm,...
Hà Nội trong mình bây giờ, ngoài những vết xước kí ức, là những dấu hiệu ít ỏi từ những người thân quen nhất vẫn không ngừng nhắc nhớ kéo mình về. Đó là một đêm đang ở Đà Lạt, béo gọi cho mình khi đang đi trên cầu sông Đuống bảo chỉ thèm uống rượu với mình, sao mình bỏ HN mà đi. Nó vừa nói vừa khóc, mình vừa giận vừa sợ, rồi không nhớ nói với nhau những gì. Đó là những sáng sớm, Veo hay Ravic nhắn tin khoe HN vừa đẹp vừa buồn, đang uống cafe hay đi dạo hay làm gì đó nhớ tới mình trước kia,... mình vừa thích vừa tức, rồi im lìm tận hưởng. Đó là một nửa đêm nào đấy, Cua sms nói về việc mình đã biến mất lúc nào không hay, còn rất nhiều điều phải nói với nhau,... Rồi khi Winter bảo lần nào mình ra HN cũng vội, lần tới lên góc Puku cũ, bây giờ nó cũng mộng mơ lắm.
Những năm tháng đầu tiên mình rời Hà Nội, những điều nhắc nhớ như thế rất nhiều từ số đông. Nhưng bền bỉ đến thế, chỉ có những người đã gắn với nhau một tuổi trẻ băn khoăn, và buồn vui đủ kiểu. Cũng chẳng cần gì, ngoài cảm giác dù mình ở đâu, họ vẫn ở đấy, gắn bó với Hà Nội với phố phường và lớn lên cùng nó. Sẽ ở đó, và vươn dài những nhánh cây mới mẻ, mà khi mình về có thể thấy hoặc không thấy, nhưng đó sẽ là một Hà Nội của tương lai.
.
Những vắng xa khác, vẫn ánh lên trong kí ức của mình khi nhớ về Hà Nội. Nhưng hiếm hoi lắm suy nghĩ phải giễu cợt chính mình khi bước vào một cuộc gặp gỡ đã biết trước đối thoại và kết quả, mới khiến mình đạp lên nỗi buồn để tới một nơi chốn hay đi gặp một con người. Những tình cờ lướt qua, nếu có, vẫn đẹp lung linh vì ta chỉ đứng nhìn.
Với những vắng xa ấy, mình không sợ sẽ nhạt nhòa trong tâm trí họ. Bởi họ không nhạt màu trong kí ức và cảm xúc của mình. Như thế, khi ta thiếu vắng một con người, một quán cũ hay một con đường, chưa hẳn ta đã mất họ. Vẫn còn những cảm xúc, kí ức hay hình ảnh lưu trong chính đáy mắt ta, mà năm tháng hiện hữu chưa chắc đã xóa đi được. Cái sự còn ấy, với mình, quý giá hơn nhiều những hình ảnh thực tại chán chường và vô luân áp đặt.
Tháng năm tất nhiên bội bạc, nhưng thương nhớ đâu dễ phôi pha!
ôi cha câu cuối thâu tóm thật
Trả lờiXóahèn chi thích chụp 1 giọng nói và thâu lại 1 ánh nhìn
ủn ỉn
Trả lờiXóa