Cuối cùng, tôi phải thừa nhận hôm nay là một ngày đặc biệt!
Không phải vì sáu nhát xổ toẹt hấp dẫn nhiều người, không phải vì tôi có ba đám cưới một ngày, không phải vì tôi (lại) cắt tóc, không phải vì tôi đã dầm mưa 2 lần và ướt như chuột trước khi bước chân vào một sảnh thất sang trọng,... mà bởi những thanh âm dịu dàng trên đường về.
Anh hát. Smoke gets in your eyes.
Phía trước tôi mờ mịt. Sau lưng lạnh lẽo. Anh nói lần này tôi có mùi hương kì lạ, dường như không thuộc về tôi. Mùi đàn bà.
Trên cầu gió lồng lộng, thốc hơi từ sông dài và bến cũ. Tôi thấy lòng mình thanh thản khi ngồi sau xe anh, và khanh khách cười.
.
Khỉ thật, viết đến đây, tôi thấy ngôn ngữ mình ngày càng dở tệ, không thể truyền tải những điều đang diễn ra trong suy nghĩ. Ồ, có lẽ vì đã kết thúc ngày đặc biệt rồi chăng?
Về Đà Lạt chụp trong chuyến đi mấy hôm trước.
Nhìn như Cinque Terre của Ý nhỉ. Nhớ lúc ấy vừa mừng vui vì cuối cùng đã thấy một thị trấn để trú mưa, vừa thanh thản đến lạ lùng trước sắc màu thiên nhiên. Cửa vào thị trấn có một hồ nước, với những thung-lũng-hồng-hoang theo đúng nghĩa đen. Những cây hồng nặng trĩu đỏ rực ngọt ngào như gọi mời, khiến chúng tôi không thể nhanh chóng rời đi...
Và dã quỳ, gây xúc động đến lặng yên. Suốt dọc đường đến và đi, cái màu vàng rực đến gắt gao, đến oi ả làm chúng tôi tê người, như đang bay lên trong gió quyện mùi gỗ thông nguyên sinh, mùi cỏ ngái sau mưa, mùi ẩm mốc của những căn nhà cũ,... Đà Lạt, Đà Lạt, lúc nào cũng khiến người ta mềm lòng
sáu nhát xổ toẹt hấp dẫn nhiều người? Cậu đã xăm mã số mã vạch lên gáy đúng ko ?
Trả lờiXóakhông cậu ạ, là 11/11/2011 cơ :))
Trả lờiXóa