Sau khi chuyển vào Sài Gòn, tôi dần có thói quen đi siêu thị.
Đặc biệt mỗi khi vào nhiệm sở mới, tần suất tôi tới các siêu thị càng nhiều. Những buổi tối trong tuần từ 7h-9h đều đặn tôi đi loanh quanh những siêu thị gần nhà. Phần lớn là không mua gì. Chỉ đi, xem. Lại đi và nhìn. Nghĩ rất nhiều về những thứ sẽ mua, và không mua gì cả.
Cứ như thế cho đến khi tôi quen với khoảng trắng trong văn phòng mới. Thì thôi.
Tôi sẽ cafe buổi tối, đi xem phim buổi tối, đi nhậu buổi tối, hiếm hoi lắm cũng có dating buổi tối.
Cứ như thế cho đến khi tôi nghỉ việc, rời khỏi văn phòng - nay-đã-thành-cũ. Thì thôi.
.
Hai tuần rồi tôi không đi siêu thị. Và cũng không cảm thấy cần đi siêu thị, muốn nhìn ngắm hay mua sắm gì trong siêu thị.
Dẫu vẫn có những chiều tối muộn rời văn phòng, tôi cô đơn đến lạc lối. Phố xanh ngắt, không thở nổi một nốt nhạc. Sự trong sạch giả dối ùa vây từ những nhánh cây, trong gió lộng thốc xuống từ những tòa cao tầng. Ai-đó vẫn hát trong ipod, điện thoại luôn im lìm.
Tôi không thể đi lòng vòng trong các Circle K hoạt động suốt 24h. Nhỏ bé và đông đúc, như bất kỳ cái hộp diêm nào trong thành phố, không có que diêm tôi cần để thắp sáng một điều không biết rõ!
.
Tối nay, tôi nghĩ, nếu hai tuần nữa mình vẫn không đi siêu thị, sẽ ra sao nhỉ?
"When trying to be a normal person, the society forces you to be abnormal. When trying to be abnormal, people around you oppose you. Then you try to walk alone, but there is no footprints to follow, and nobody can tell you what the result will be if you are strict to your dreams. Then, you are struggling for choosing the right way. And finally, unconsciously, you are too old to choose."
Những mảnh vụn vặt trong cuộc sống của cậu bao giờ cũng có sức hấp dẫn kì lạ với những ngòi bút.
Trả lờiXóa