2012/11/16

Buổi sáng ở biển ngày bão



Buổi chiều ngồi cafe, tôi sơn móng tay màu xanh nước biển nhạt và nghĩ về Cửa Đại. Chẳng bao giờ nước biển ở đấy xanh mượt mà như màu trên tay tôi, nhưng luôn chứa đựng những cảm xúc bất ngờ chứ không trống rỗng như bàn tay trước mặt. Buổi sáng cuối cùng ở Hội An, tôi ra Cửa Đại với tôi-những-năm-ba-mươi. Trời báo bão, chúng tôi tới biển thì giông gió, sóng lớn dữ dội ngày cuối tháng dễ làm chùn chân bất cứ người khách lạ nào. Bờ biển xám đục cát và cát, vắng và đẹp hoang hoải. Chúng tôi đi chậm rãi và lặng im. Tôi-những-năm-ba-mươi nhìn dải rau muống biển xanh ngắt với những bông hoa tím biếc tỏ vẻ ngạc nhiên vì sức sống của chúng. Tôi bảo sức sống của loài người còn kinh hãi hơn. Cả hai cùng cười và nhìn ra biển. Sóng bạc đầu dưới chân. 

Mưa lớn không ngờ. Bước vào một quán nhiều màu sắc nhưng vương vất sự điêu tàn của mùa vắng khách, chúng tôi ngắm sóng biển trồi lên trong bão như con ngựa bất kham. Buổi sáng sớm vốn không thích hợp cho những câu chuyện kể. Nhưng những bình cúc đang tàn vương vãi khắp các bàn làm tôi xúc động. Trao đổi vụn vặt về sự khác biệt với số đông, những chuyến đi một mình và tình yêu, chúng tôi tránh nói đến cảm giác đơn độc. Tôi thấy những chân trời mở ra trong cơn bão và nỗi buồn trong tôi-những-năm-ba-mươi. 

Sóng đã dâng cao chạm đến những ngọn rau muống biển. Từ trên rẻo đất cao nhìn xuống, biển thi thoảng đổi màu bởi khoảng sáng lạ lùng từ phía đông hắt về, nhưng vẫn dữ dội như con ngựa bất kham.
Hình như ngựa bất kham tuổi nào cũng như nhau!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét