Tôi đã nghĩ mình có thể ra đi bất cứ lúc nào, chỉ là Sài Gòn đang mang đến
cảm giác dễ chịu nhất. Nhưng những ngày này, ngay cả suy nghĩ ấy cũng không còn. Đôi
lúc, tôi cảm thấy ngột thở: bao giờ mình mới ra khỏi thành
phố này được đây? Rồi sau đó tự phì cười, chuyến đi gần nhất của
tôi là đầu tháng Tư, không quá xa xăm đến thế. Và thực lòng, nếu có vài ngày để đi đâu đó, tôi nghĩ thời gian này
mình thực sự không biết đi đâu. Đầu óc tôi đang có quá nhiều mê cung
cần khai phá. Tinh thần tôi quẩn quanh với các gạch đầu dòng những
việc muốn làm, chưa làm, vừa nghĩ ra...
Tôi chỉ muốn được nhận thư tay, postcard từ các thành phố khác, từ những người bạn cũ, bạn mới và cả những người xa lạ. Giá có cách nào đó để tất cả biết rằng tôi muốn nhận được postcard mà không phải vào inbox từng người, vừa dụ dỗ vừa năn nỉ đôi khi doạ nạt nữa chứ. Tôi đã đổi vai trò quá nhanh, từ một kẻ dịch chuyển trở thành chiếc thùng thư. Ừ, bây giờ tôi là một thùng thư trống rỗng cần được lấp đầy bằng những tấm postcard xinh xắn, các con tem, vài dòng vội vàng hay bất cứ thứ gì có thể gửi được qua đường bưu điện.
Tôi chỉ muốn được nhận thư tay, postcard từ các thành phố khác, từ những người bạn cũ, bạn mới và cả những người xa lạ. Giá có cách nào đó để tất cả biết rằng tôi muốn nhận được postcard mà không phải vào inbox từng người, vừa dụ dỗ vừa năn nỉ đôi khi doạ nạt nữa chứ. Tôi đã đổi vai trò quá nhanh, từ một kẻ dịch chuyển trở thành chiếc thùng thư. Ừ, bây giờ tôi là một thùng thư trống rỗng cần được lấp đầy bằng những tấm postcard xinh xắn, các con tem, vài dòng vội vàng hay bất cứ thứ gì có thể gửi được qua đường bưu điện.
.
Đêm
nay, tôi nhớ đến người đã bảo tôi hãy cùng ra biển, cùng mở quán cà phê
cùng xây nhà cùng bán tất cả đi rồi sống đời "the road is home". Cuối
cùng người bảo nếu tôi không đi người sẽ đi khắp thế giới và gửi
postcard về cho tôi. Và một ngày kia, chính người sẽ mang đến tấm
postcard cuối cùng đến trước cửa nhà tôi. Hình hài nơi chốn cuối sẽ được
vẽ trên bàn tay rộng lớn, gõ nhẹ lên khung cửa màu xanh, để tôi chạm
vào và đến được thành phố mơ ước theo cách của riêng tôi.
Đêm nay, tôi nhận ra mình đã quên tên Người!
chào bạn, mình là người lạ thích viết thư tay ~
Trả lờiXóanếu bạn không ngại nhận thư, cho mình xin địa chỉ nhé ;')
Hãy gửi về cho mình theo địa chỉ: Lâm An, hiệu sách Book Nest, 53-C9, đường 11 (Miếu Nổi), P.2, Q. Phú Nhuận, TP. HCM.
XóaChờ thư :)
chào bạn, giờ còn nhận thư không? :)
Trả lờiXóanếu còn người viết, mình còn nhận :)
Xóanhưng địa chỉ của mình đã thay đổi rồi :)
Trả lờiXóa