2015/07/03

đoá hồng không nằm ở B612 không chờ một ai,

 Nghĩ đến việc trồng những cái cây ở trước cửa hiệu sách của mình, tôi có đôi chút ngần ngừ. Ấy là sự ngại ngần của việc đặt cược tâm hồn dễ thương tổn của mình vào một sự mà mình không thể kiểm soát, kiểu như một tình yêu. Tôi đã kiên nhẫn trồng cây biết bao năm, qua bao nhiêu căn phòng, ban công, nhà ở, khu vườn nhỏ... Sáng nay thức dậy, cảm nhận tháng Tư đã trôi qua, tôi không thể không nhớ về những cái cây đã chết. Tôi đã chứng kiến những nhánh cây nảy mầm, ra lá, đơm hoa và úa tàn. Biết bao lần! Tôi đã đau đớn biết bao nhiêu vì không cách gì cứu được chúng khỏi cái chết được báo trước.

Những ngày này trôi nhanh và lặng lẽ. Thi thoảng, tôi quên mất mình đang ngồi trong không gian của chính mình, với ô cửa kính màu xanh, một góc nhỏ xinh nhìn ra cây hoa dầu đang chực chờ rơi, trong buổi sáng yên tĩnh, trong buổi chiều dịu lãng, trong màn đêm êm đềm thinh không. Ai đó bảo: thời gian chỉ là khái niệm tương đối thôi. Liệu có phải vì thế mà nó lơ lửng mãi không?

Năm thứ Bảy ở Sài Gòn, lần đầu tiên tôi trồng một cây hoa hồng. Với tất cả sự hồi hộp về màu sắc, dáng vẻ lẫn sự tàn phai của loài hoa đang trồng trước hiên nhà, tôi không muốn/dám/thử tìm hiểu về nó. Huntington rose là tất cả những gì tôi biết về loài hoa đang ra những nụ mầm mới khoẻ mạnh, lá non xanh biếc pha lẫn hồng hào phía trước cửa. Không biết trước điều gì sẽ đến là một cảm giác rất kỳ diệu.

Đặc biệt khi đó là một đoá hồng, một loài hoa tôi không yêu thương, không biết rõ, chưa từng chờ mong,
một đoá hồng không nằm ở B612 không chờ một ai,
một đoá hồng đẹp đến nhường này 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét