2015/07/24

Just a dream

Để tận mắt thấy khung cảnh một giấc mơ, tôi đã đi rất xa bằng rất nhiều phương tiện. Có lẽ, nhiều tháng ngày sau này tôi sẽ không thể quên cảm giác đôi chân mình phồng rộp lên vì đi bộ trên highheels ở đường. Vừa đi vừa đếm số nhà vừa lo giữ váy để slip dress không tung bay. Lần đầu tiên ở thành phố này, tôi có cảm giác mình tức cười như thế. Tôi đã không chắc chắn về đường phố, bước xuống taxi một cách vu vơ và nghĩ là mình có thể đi bộ.
Đúng là tôi có thể đi bộ,
tôi chỉ không ngờ con phố ấy có đến mười mấy nhà mang số 39, mười mấy nhà khác mang số 37... và phải đi qua đến bảy ngã tư đèn đỏ mới đến được nơi cần đến,
vừa đi vừa đếm vừa lo giữ slip dress,
một hình ảnh không thể tức cười hơn,
.
Khi đó đang là buổi hoàng hôn sâm sẩm mây đen,
tối đó trời mưa lớn,
tôi nhớ đến lời mình nói một ngày chưa xa
anh hãy nhìn lên bầu trời, em sẽ ở đó vào ngày mưa bão nhất
.
Về giấc mơ,
không gì hiện hữu thực sự
trừ một bản nhạc jazz bất chợt giữa thinh không,


2 nhận xét: