2010/02/24

Mùa xuân thứ 23

Phụng nữ điên cuồng biệt cố nhân
Nguyệt nga còn vướng nợ hồng trần

black.jpg picture by cptvn

reds.jpg picture by cptvn
Photo by Veo

Hà Nội những ngày cuối đông, nắng nhiều. Trước Tết, vào một buổi sáng, tạm gọi là cũ kỹ, em dậy sớm thật sớm, băng qua sông Hồng đầy sương sớm, hít hà mùi trầm hương buổi sớm dọc phố Mã Mây, dừng chân bên hồ lặng nhìn những cảnh em đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần ở thành phố này. Phố không mùa! Rất thích một Hà Nội lén lút thế này, không hẹn trước, cứ thế lên bất cứ khi nào thích, dắt tay nàng thơ ra Hàng Chiếu ăn phở thật sớm thật sớm kẻo hết, rồi hai đứa lon ton vừa đi vừa hát, ra Lâm uống cafe, (lại) tiếp tục hít hà mùi hương từ nhà bên kia đem phơi giáp Tết. Rồi chờ nắng hanh hanh vàng.

Cafe thơm thật thơm, chụm đầu nói những chuyện trời ơi đất hỡi với nhau. Chuyện Paris với người chơi đàn Acordeon đam mê, những con đường lát đá xanh rêu, những căn gác nằm sâu trong lòng phố cổ, chuyện tình yêu lang thang khắp sông Seine, khắp những quán cafe, lẩn khuất trong tiếng jazz phát ra từ những chiếc loa cổ nhìn như loa phường trong lòng Hà Nội. Chuyện Sài Gòn với giếng đồng nằm giữa thành phố, chuyện cafe cóc đêm thu, chuyện cây cầu ống khói đầy những ngọn đèn mang thai, chuyện những con người xa lạ chứa chan tình...

Đã hai năm, vài lần cùng nắm tay nhau đi dọc Bờ Hồ, guốc gỗ lạch cạch, vừa đi vừa hát, rồi nao lòng khi nhìn thấy hoa sưa nở sớm "nở sớm sẽ tàn nhanh hơn". Mỗi ngày mỗi lớn lên, kiên định và kiêu hãnh hơn, bận bịu nhiều hơn rồi, người Nam kẻ Bắc, sau này nàng sẽ còn đi xa...Sợi dây liên hệ của bọn mình, mỏng mảnh và im lìm biết mấy. Những khoảng không giữ cho nhau, qua tháng qua ngày, vẫn yên an. Càng đi xa thật xa, mình càng nhận ra Hà Nội trong mình không rộng lớn lắm đâu, chỉ có vài góc nhỏ, vài khoảnh khắc ngắn ngủi, với vài con người thôi.

Ừ, chỉ vài con người trong đám đông thật đông những người quen biết là ở sâu trong tâm khảm. Để nhớ về. Ký ức, có đôi khi làm thật tốt nhiệm vụ của nó, là gạn lọc những điều đáng nhớ nhất, phải không?

Bây giờ đang là mùa xuân thứ 23.
Mình đã ở Huế mùa xuân, để rồi gom lại một nỗi buồn, có lẽ đủ dùng cho cả năm sau. Nhưng sẽ không có gì đâu, thật, không một dòng một câu nào đâu, không một câu chuyện nào nữa. Nỗi buồn hay nỗi đau, nếu mình viết lại, ghi lại một ngày nào đó sẽ trở thành lưỡi sao sắc lẻm chỉ dành cho mình thôi. Mà nỗi buồn này, có lẽ, chỉ là vì mình đã nhìn thấy một con ong chết bên cửa sổ trong buổi sáng mùa xuân ấy. Chỉ là một con ong chết bay la đà trong gió lạnh từ sông Hương ngăn ngắt xanh! Người ta không thể buồn lâu vì một con ong chết, phải không?

Bây giờ đã là mùa xuân thứ 23.
Mình cười nhiều hơn và nói ít hơn. Đọc ít sách văn học và thêm vào đó là các thể loại khác. Không còn muốn lên Hà Nội chỉ để nghe gió sông Hồng thổi nữa, mà thích nằm vùi trong căn phòng sách đầy mùi sơn mới và sách cũ. Đôi mắt không còn bị hút chặt bởi những cánh đồng ngoài bên ngoài sân ga, dẫu vẫn từng ấy thứ mùi hòa quyện trong sương sớm: mùi cafe sữa hòa tan trên tầu, mùi bánh giò ngầy ngậy ở toa ăn, mùi khói từ những đám lá hay rơm rạ đốt đâu đó ở những làng ven đường tàu. Cả những khung cửa sổ đan đầy mắt lưới từng khép chặt tầm nhìn của mình những ngày mới lớn, giờ đây cũng trở nên thưa thớt quá...

Bây giờ vẫn là mùa xuân thứ 23.
Mình nhớ lại nhiều chuyện tưởng đã quên lâu, cả những điều nhỏ nhặt từ khi 5,6 tuổi. Có thực khi người ta chứng kiến những cái chết khi còn quá trẻ thì thời gian sẽ đông cứng lại không? Cần đối diện với tâm tưởng một cách thẳng thắn bằng suy nghĩ, chứ không trốn chạy hay lấp liếm bằng những tháng ngày chìm trôi - nên như thế - và sẽ làm như thế. Mặt khác, bảng chữ cái đã biến mất hoàn toàn. Nghĩ về những điều từng ám ảnh, mình thấy nhẹ nhàng quá đỗi. Không cần sử dụng Prozac nữa, vẫn thấy mọi thứ có thể trôi qua. "Time will tell you to stay by my side, to keep on trying, 'til there's no more to hide."

Mùa xuân thứ 23.
Mình đã lớn!

1 nhận xét: