Mỗi khi nghĩ về chuyến đi đầy ngẫu hứng và sóng gió ấy, tôi không khỏi mỉm cười. Chặng đường Sài Gòn – Phan Thiết không quá dài, nhưng cũng đủ để nếm trải cùng nhau rất nhiều. Chạy xe trong đêm, những cơn mưa trở nên buốt lạnh hơn, khó khăn dễ gây nản lòng hơn, và sự chia sẻ cũng trở nên ấm lòng hơn.
Đối với những kẻ lữ hành, đích đến chưa bao giờ mang quá nhiều ý nghĩa. Ngã ba đường đôi khi trở thành những cột mốc không ngờ. Và mưa, tưởng chừng như đã có thể thay đổi tất cả. Duy có cảm giác trên đường – lướt qua những cánh rừng, dưới những ngọn đèn đường, trôi đi trong trăng khuya gió lạnh, luôn như thế, mỗi chuyến đi với cái cảm giác ấy bao giờ cũng khiến tôi vừa rạo rực say mê, vừa âm ỉ buồn bã.
Mắc mưa! Những cơn mưa ở vùng đất này bạo liệt và dứt khoát. Ầm ào sang sảng và ngắt cơn rất nhanh. Phóng khoáng và cuồng điên. Không thể đếm được chúng tôi đã trú chân bao nhiêu lần vì những cơn mưa như thế.
Hết xăng! Thực sự tôi thích cảm giác đang đi trên đường và hết xăng, ngồi yên trên xe và chiếc xe đồng hành dùng chân đẩy chúng tôi đi. Trôi theo những con dốc dưới ánh trăng bàng bạc, trôi trong tiếng cười, có khi là trong sự lặng im…tôi thích cảm giác ấy lắm mà không dám nói với bạn đồng hành. Trong đêm, những trạm xăng đều im lìm ngủ. Cảm giác vừa thích thú vừa lo sợ khi hết xăng trên đường đi là trải nghiệm mà có lẽ tôi chẳng bao giờ quên được.
Moonwalk! MJ ư, không, những bước nhảy dưới trăng kia là của chúng tôi. Lướt trong gió theo lời ru của rừng cây, những bước chân tươi vui như chính gương mặt chúng tôi khi ấy.
Fly me to the moon
Let me play amoung the stars
Let me see what spring is like
On jupiter and mars
In other words, hold my hand
In other words, baby kiss me
Đêm thấy ta là thác đổ! Những góc phố lạ đã đi ngủ chưa? Làm sao để tôi biết? Long Khánh không một quán café mở lúc 10h đêm, những hàng quán khác trở nên thừa thãi như đổ nghiêng dưới những ngọn đèn. Đường phố càng đi càng thấy vắng. Thị trấn không café, bỗng dưng chúng tôi cảm thấy lẻ loi trong đêm. Tại vì trăng khuyết ư?
Thành phố Phan Thiết yên bình nằm hiền hòa bên con sông Cà Ty và được bao bọc bởi biển. Chạy xe dọc bờ sông, ngắm nhìn những con thuyền nhiều màu sắc trên sông, tôi thấy nhớ Hội An lạ. Cũng phố và sông, cũng nhỏ bé hiền hòa, nhưng Hội An trầm mặc hơn. Ở Phan Thiết cảm giác điều gì cũng vừa đủ. Những con đường đông vừa phải, ồn ào và lặng lẽ cũng vừa đủ. Thành phố du lịch vẫn còn giữ nhiều nét của một làng chài cổ xưa. Cái vị mặn mòi của biển hòa quyện trong màu sắc của những ngôi nhà và con thuyền rực rỡ. Những ngôi nhà ở đây đa phần là một tầng và thấp mái, nhỏ nhắn và xinh với rất nhiều giàn hoa vàng. Hoa vàng mấy độ hả Người ơi? Tôi tự hỏi không biết có phải người dân ở đây có thói quen trèo lên mái và ngắm biển không mà sao mái nhà lại thấy đến vậy?
Biển ở Phan Thiết có đầy đủ sắc màu mà tôi từng tưởng tượng. Sáng sớm, biển màu xám bạc với những con sóng bạc đầu tung bay. Đêm hôm trước mưa nhiều, tôi không thấy được bình minh. Sắc xám của biển buổi sáng khiến tôi cảm hoài. Đó là màu biển những lần tôi khóc mơ.
Trưa, chúng tôi chạy xe ra Mũi Né. Biển lúc này xanh rợn. Phóng mắt nhìn biển dọc đường đi, tôi không phân định được đâu là đường chân trời đâu là ranh giới biển cả. Biển khi ấy mang đủ ba màu, xanh trời, xanh ngọc và xám bạc. Có lẽ vì trời xanh quá, lan sang cả biển chăng? Còn tôi, đang trong cơn say thiên nhiên nơi này, không thể phân biệt nổi? Mũi Né đẹp, vừa dịu dàng với con đường xanh mướt hàng dừa vừa hoang dã với những cồn cát vàng cam rực rỡ. Tới đó, vừa như lạc vào sa mạc, vừa như bước tới ốc đảo tươi xanh. Cứ chấp chới như thể bơi giữa hi vọng và tuyệt vọng.
Tôi thích vô cùng đôi bạn đi ở xe bên cạnh. Tôi yêu cái cách họ nhìn vào mắt nhau và hát, rồi nhảy những điệu không tên dưới ánh trăng. Tôi yêu cách cô gái gục đầu vào vai chàng trai và ngủ ngon lành, đôi má phúng phính giận hờn. Tôi yêu cách chàng trai “gài bẫy” cô gái rồi cả hai cùng cười vang.
Tôi thích cái cách người bạn đồng hành của tôi chụp ảnh. Vừa có gì đó bí hiểm vừa có gì đó rất ngô nghê. Cả cái cách anh hát những câu hát vu vơ trên đường đi nữa.
Tôi thích túi những chiếc áo khoác của tôi luôn còn sót những mẩu hoa khô của mùa đông năm trước. Se se lạnh, nhét tay vào túi và thích thú tìm thấy cánh hoa khô còn thơm. Rồi hít hà mùi của nỗi nhớ. Lần trước là ngọc lan, và lần này là hoa cúc. Nhớ mùa thu và lời hẹn mùa hoa cúc. Nghĩ tới điều đó là cảm thấy lòng dịu lại.
Lâm An. SG. T7/2009
Phan Thiết là nơi em sinh ra, nhưng em lại lớn lên và gắn bó ở một nơi khác...
Trả lờiXóaEm thích những chuyến đi bụi và ngẫu hứng như vầy lắm :) Có lẽ năm sau - khi đã tốt nghiệp, và trước đi đâm đầu vào làm việc - em phải làm một chuyến tabalô xuyên Việt bằng xe máy mới được :)
Ah, em là Giang Thanh - người mà hồi sáng chị vừa add friend trên last.fm đó chị :) Em vô tình biết blog chị sau đi khi lòng vòng qua một loạt các blog khác :P Âu cũng là "duyên" chị nhỉ :)
Trả lờiXóaBlog em ở WordPress, địa chỉ là candyandre.wordpress.com
Giang Thanh, cái tên nghe dễ chịu quá em :)
Trả lờiXóaHì, em cảm ơn chị :) Em sẽ xem đó là một lời khen ^^
Trả lờiXóaNhưng mà... sông có êm cách mấy cũng có sóng ngầm chị à. Em tự thấy mình "ngầm" nhiều lắm :P