2010/02/11

Where's my Norfolk?






Không biết là mùa đông nào được ghi dấu trong cuốn sổ ấy? Những dòng trên tôi tìm thấy ở một trong những cái hộp cũ kĩ khi dọn đồ về nhà. Tất cả, những tấm thiệp vương vãi dòng chữ của bạn bè cũ – không nhiều lắm, những cuốn sổ đủ kiểu ghi mỗi góc một vài chữ - cuốn nào cũng dang dở, những cuốn sách của tôi suốt mấy năm sống ở HN – với rất nhiều dòng ghi vu vơ ngày tháng ở đâu đó bên trong sách. Tất cả được đưa về trong căn phòng rộng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ. Căn phòng tôi rộng lớn hơn tất cả những căn phòng tôi đã ở kể từ khi trưởng thành. Bây giờ nó vẫn rộng lớn để giúp tôi ngủ vùi cả ngày mà không mộng mị?

Hải Dương rất nhỏ bé. Những năm trước tôi luôn nghĩ mình chỉ mất 15 phút là đi hết một vòng. Nhưng hình như không phải, nó rộng lớn như tuổi thơ tôi, càng đi càng thấy mơ hồ. Những ngày qua, tôi đã đi nhiều lần, qua nhiều góc phố cũ, nhưng không thể tìm thấy điều gì. Quá khứ luôn là món thịt bò hầm thường ợ lên vào lúc ta không ngờ tới. Còn bây giờ, khi tôi muốn nuông chiều cảm giác, muốn tìm lại những con đường mùa đông của riêng mình thì tuyệt nhiên không thể. Những bước chân của tôi cứng đơ, những gương mặt cứng đơ cười nói, và tôi, cũng mỉm cười. Hình như tôi đã luôn mỉm cười như thế, theo một cách nào thế.

Những con đường của tôi đang đỏ quạch một màu lá bàng cuối đông. Cái nắng hanh nóng nảy không đúng mùa càng làm những con đường dài ra và ngắc ngoải. Nó đẹp, thực sự đẹp, nhưng không phải là mùa đông. Hình như tôi đã luôn gắn mùa đông của mình với những cảnh hoang tàn. Cái sở thích ngắm nhìn những cảnh hoang tàn đang làm tôi khổ sở. Mùa xuân rực rỡ quá, dường như đang bung nở lần cuối để vào hè. Không có bất kì dấu vết nào của mùa đông. Tôi không hiểu được cái cảm giác của mình lúc này. Tôi không thể định nghĩa được nó.

Tôi vừa đi một vòng quanh thành phố của mình, nó hoàn toàn không vắng vẻ như đã từng như thế lúc nửa đêm. Giáp Tết, mọi hoạt động đều muộn màng hơn. Mà một phần bởi những con người ở đây, cái thành phố nhỏ bé này, đều đang sinh sống ở những thành phố lớn khác – với những thói quen của cuộc sống hiện đại mang đầy sắc màu đêm. Tôi không thể tìm thấy Norfolk của mình nữa! Phải, tôi nhớ đã từng viết về góc bình yên của mình ở thành phố này. Nó luôn là một lost – conner trong tâm hồn hoang hoải.

Norfolk! Ấy là một địa danh nhỏ bé nhô ra ở bờ phía Đông, trên cái gò nhô ra biển này, thành thử nó không nằm trên đường đến đâu cả. Thiên hạ vào Nam ra Bắc, thì kiểu gì cũng đi vòng qua nó. Vì vậy mà nó là một góc yên bình của nước Anh, khá đẹp. Nhưng đó cũng có một phần là một góc xa xôi, góc khuất. Norfolk – đối vơi một số người – là góc khuất của nước Anh – nơi tất cả những món đồ bị thất lạc trong cả nước mà tìm lại được đều tập trung về.

“Khi ta đánh mất một cái gì đó quý báu rồi cứ tìm hoài tìm mãi mà không thấy, ta cũng không cần phải quá đau khổ. Ta vẫn còn chút an ủi cuối cùng kia, khi nghĩ rằng một ngày nào đó, khi ta lớn lên và có thể tự do đi khắp nước, ta sẽ luôn luôn có thể tìm lại nó ở Norfolk.” (From Never let me go - Kazuo Ishiguro)

Có lẽ tôi đã luôn nghĩ về Hải Dương như một Norfolk của riêng mình mà không hay! Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng tôi. Thành phố đang già đi như bất kì đô thị phát triển nào tôi đã đi qua. Tôi cũng đã lớn, và sắp già đi (như lời I mới nói lúc tối). Bởi vậy, vốn chẳng có gì đáng buồn hết.

Chỉ là kết thúc một năm bao giờ chẳng thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét