Đương cơn chán chường thế kỷ, ả đã nghĩ ra đủ trò gây hấn với những chiếc lá me trên đường. Nhưng vô ích! Thành phố những ngày này nhiều gió đến buồn bực. Chúng nâng đỡ và vùi dập lẫn nhau, quyện vào nhau khanh khách cười, và tát vào mặt ả những vụn cám vàng úa. Phũ quá!
Cưỡng cơn cuồng phá thế nhân, ả rạch đôi những giấc mơ bằng ánh sáng của ngày. Cũng thật tiện! Mùa hè năm nay quá nhiều sắc xanh rợn rạo gây buồn nôn. Chúng không thể vừa bay cao vừa bơi xa, trong vũng bùn xanh ngắt ngằn ngặt, mà không tung tóe lên ả những mảng mùi. Bẩn lắm!
Hỡi những kẻ ngủ trên dòng sông bay
có thấy đá cuội cựa mình dưới đáy
sắc như dao cứa,
vẫy vùng cắt,
đòi rơi.
Tự do có màu gì?
bức tranh tương lai không bao giờ thỏa mãn
mặc chúng triệt tiêu sắc diện,
vén váy mà đi!
29.03.2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét