.
"Dù thế nào tớ cũng không thích được nhịp sống ở SG", sau màn tưởng tiếc loài loa kèn ta chỉ có ở cánh đồng sau cầu Thăng Long, T thốt lên một câu không ngờ. Cô đã ở đây 4 năm có lẻ, còn tôi mới 2 năm. Thành phố ngày một bình ổn trong lòng chúng tôi. Nhưng dường như nó chưa bao giờ thực sự là một ngôi nhà. Những người như chúng tôi, ở đây và hài lòng, nhưng cũng chỉ như đang bơi trên dòng nước cạn. Buồn làm sao!
Giá người ta cứ thanh thản mà trôi đi!
.
Nếu HN mất 2 năm để chôn vùi một cảnh quan trong lòng thì SG chỉ cần 2 tháng. Trở về quán nhậu quen thuộc sau một cơ số ngày, tôi không cách gì liên tưởng ra được nơi đây từng là chốn mình yêu thích đến nhường ấy. Địa điểm khác nhưng người vẫn vậy, chỉ là, không thể nào nghĩ ra mối liên hệ nào giữa cây bò cạp vàng với những bông hoa mọc từ thân cây, bà chủ quán đon đả đẫy đà lúc nào cũng cười phe phé, quán vắng ơi là vắng hôm nào đông là có nguyên một bàn đủ các cụ ông đàn ca sáo nhị toàn bài nhạc xưa buồn không khóc nổi; với quán bây giờ rộng gấp 3 lần ồn ã gấp 3 giá tăng gấp rưỡi, bà chủ quán không bao giờ thấy mặt (vì bận quá hoặc vì không cần phải xuất hiện nữa), không bao giờ có ai đàn nổi trong cái không khí nhuốm màu chợ trời như thế...
Chẳng tưởng tiếc gì, chỉ nghĩ, lẽ ra nàng Kim Anh duyên dáng ấy, tức là bà chủ quán nên thay giùm ta cái tên quán, khỏi nghĩ mình đang đi lạc.
Tháng Tư năm nay, Sài Gòn nắng muộn hơn, mưa muộn hơn, loài bò cạp vàng ra hoa cũng đỏng đảnh, chẳng còn vàng nguyên cả góc phố được như năm nao.
.
Chẳng thể nào mà chối được nỗi buồn.
Tớ cũng thấy bùn :)
Trả lờiXóaZ