2011/04/20
2011/04/12
April (2)
2011/04/07
April (1)
2011/04/06
một buổi tối bình thường
thì sau một ngày làm việc bình thường, hẳn nhiên là thế.
tôi gặp những người lớn hơn hẳn và nhỏ hơn hẳn trước khi đi bộ một mình. gần đây tôi không rõ mình đã trở thành cái giống gì? không hiểu mình đang nói nhiều hơn hay mỗi ngày mỗi im đi? về cơ bản, không ai nói cho tôi biết điều đó
vì tôi,
là một đứa bướng bỉnh bậc nhất.
.
một buổi tối bình thường,
tôi phát hiện quảng trường nhà hát thành phố có những quầng ánh sáng rất lạ,
lũ trẻ có thứ gì đó trong tay và tung hứng giữa không trung,
một thứ gì đó gần như con quay có thể tạo ra thứ ánh sáng chập chờn
lũ trẻ cùng thứ trò chơi mới lạ khiến tôi tưởng như có những vì sao sa xuống quảng trường,
chắc chắn là có những ước mơ ở vùng sáng đó, dù chúng chao đảo liên tục và tôi không biết tên.
có lẽ chỉ lũ trẻ mới biết thôi.
.
(mở đầu cho tháng Tư)
06.04.2011
Những câu chuyện trong tôi mỗi ngày mỗi nhạt
Đương cơn chán chường thế kỷ, ả đã nghĩ ra đủ trò gây hấn với những chiếc lá me trên đường. Nhưng vô ích! Thành phố những ngày này nhiều gió đến buồn bực. Chúng nâng đỡ và vùi dập lẫn nhau, quyện vào nhau khanh khách cười, và tát vào mặt ả những vụn cám vàng úa. Phũ quá!
Cưỡng cơn cuồng phá thế nhân, ả rạch đôi những giấc mơ bằng ánh sáng của ngày. Cũng thật tiện! Mùa hè năm nay quá nhiều sắc xanh rợn rạo gây buồn nôn. Chúng không thể vừa bay cao vừa bơi xa, trong vũng bùn xanh ngắt ngằn ngặt, mà không tung tóe lên ả những mảng mùi. Bẩn lắm!
Hỡi những kẻ ngủ trên dòng sông bay
có thấy đá cuội cựa mình dưới đáy
sắc như dao cứa,
vẫy vùng cắt,
đòi rơi.
Tự do có màu gì?
bức tranh tương lai không bao giờ thỏa mãn
mặc chúng triệt tiêu sắc diện,
vén váy mà đi!
29.03.2011