Bầy chim thiên di đập cánh hỗn loạn sau mưa luôn làm tôi sa bẫy chính mình.
Đôi mắt dài thăm thẳm của cô gái khu chung cư đối diện Sheraton muốn nói gì? Sao cô phải phơi quần áo vào một buổi chiều mưa? Người đàn ông ló mình ra ngoài cửa sổ nhìn chăm chăm xuống bãi xe mong muốn gì? Tôi không thích những khuôn hình đầy tính điện ảnh như thế. Nó giống như việc tôi đang quay một bộ phim với một thao tác máy duy nhất. Nhiệm vụ là lưu lại những hình ảnh đẹp nhất đang đứng yên. Chứng kiến một cái đẹp đang chết đi. Khoảnh khắc buồn rực rỡ!
Những giấc mơ như những ý tưởng được nhồi nhét vội vã trong đầu diễn ra hàng đêm. Nó phản lại cái tư duy nên ngủ nhiều của tôi. Những giấc mơ, về căn bản chúng chẳng mang một dấu hiệu nào hết, cho đến cái ngày nó trở thành sự thật sau đó không lâu.
Việc sống trong hai thế giới song hành một lúc, là quá sức. Những mối liên hệ lớn lên trong mơ, phát triển rực rỡ, và cũng phai tàn trong chính giấc mơ. "Những giấc mơ là một dạng hiện thực khác" - Du đã nói thế trong những dòng cuối cùng gửi cho tôi. Mỗi lần tỉnh giấc sau giấc mơ lạ lẫm, với những diễn biến như một câu chuyện dài chắp nối đêm này qua đêm khác, tôi đều nghĩ tới Du. Tại sao không bao giờ Du xuất hiện ở đó, trong những giấc mơ tôi?
Nỗi nhớ Du như một sợi gân mảnh được may sâu vào hệ dây thần kinh vốn nhập nhằng của tôi. Nó nằm đó, yên an, và nhẹ nhõm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét