2010/08/07

Giấc mơ tan rã

Photobucket
1. Trước giờ tôi không thích đàn ông viết tản mạn nhiều, có gì đó hơi vụn vặt. Tôi càng không thích những người quá tự tin ở bản thân mình trong cách thể hiện câu chữ cũng như chứng tỏ sự thông minh khi thâu tóm tâm lý người đọc bằng sự dồn ép của ngữ nghĩa. Là không thích, thế thôi!

"Thời tiết đô thị" được thể hiện bởi một giọng văn tỉnh của một cái đầu lạnh và thâm trầm. Nắm bắt được tâm lý người đọc, tác giả rất khéo léo trong việc thể hiện tư duy logic và cảm tính vừa phải trong những trang viết. Cuốn sách được biên tập tốt với năm phần Life (Sống) - Stories (Truyện) - Review (Điểm phim, sách, nhạc) - Artists (Văn nghệ sỹ) - Think Different (Nghĩ khác) bao quát khá nhiều vấn đề trong những năm gần đây. Có lẽ đây là ưu điểm của cuốn sách tổng hợp, nhất là khi nó xuất phát từ một blogger lang thang giang hồ mạng lâu năm. Người đọc khó tính đến đâu cũng sẽ tìm được một entry phù hợp với lĩnh vực mình quan tâm. Chưa hẳn đã thích, nhưng ít ra có thể đọc trong những lúc rảnh rỗi, và bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu với bạn bè.

Những thay đổi đương nhiên của con người và xã hội trong "Thời tiết đô thị" ta có thể chứng kiến hàng ngày ở bất cứ đâu. Nhiều đến mức người ta quên cả cảm giác nên buồn cho cái thời thế ấy, nên tiếc cho con người và cái cảm giác xưa cũ ấy. Và "khi người ta thôi trẻ", người ta càng biết cách "hóa vàng" cảm xúc bằng chiếc áo ngôn từ khách quan. Lẩn khuất đâu đó trong những trang viết là niềm tin mất mát, sự chua xót và một nỗi buồn trong trẻo. Giống như tác giả vừa tan rã một giấc mơ dài thăm thẳm...
...
Tối nay tôi xem một buổi diễn tại quán cafe quen. Xen giữa những bài hát là một minishow standup comedy của một nhân vật dạo này đang nổi. Bỏ qua ý kiến chủ quan của tôi, thì feedback của độc giả sau khi nghe + xem vở hài kịch tự biên tự diễn của đồng chí này đã khiến cho bạn tôi - tức là chủ quán đau đầu trong việc có tiếp tục mời đồng chí này ở lại diễn nữa hay không. Người chê và khen ngang nhau, mà bên nào cũng kịch liệt lý luận. Bên khen thì kêu là mới lạ, mà phản ánh đúng đắn với những gì nghe, thấy hàng ngày. Bên chê thì bảo "vừa tục vừa tởm", những chuyện trong wc hay giường chiếu cũng đem ra talk ở trong khung cảnh lãng mạn dìu dặt nữa chứ, có là comedy chăng nữa thì cũng phản cảm. Điều thú vị là những người ủng hộ Mr.D trong buổi tối hôm nay phần lớn là chị em phụ nữ. Tự nhiên thấy có vài điểm tương đồng với cuốn sách này. Nửa đêm tặc lưỡi nghĩ có khi nào để độc giả hay những nhà phê bình bớt đau đầu mà đã loại bớt sự dữ dội đi chăng? Dẫu sao gái hâm mộ đã (vẫn) hòm hòm rồi, cần chi nữa những dư luận trái chiều?

Photobucket

2. Sau G, đã xuất hiện một người gọi tôi là màu xanh. Có đôi chút ngạc nhiên về ý nghĩa của màu sắc ấy. Cố nhiên là tôi thích. Nhưng lý do tôi thích hẳn khác với nguồn gốc của cái "màu xanh" ấy.

Là bởi, với tôi, chung sống vốn không có màu xanh lá cây, cảm quan về thế giới càng chẳng mấy khi biếc xanh như bầu trời hay mặt biển rộng.

Là bởi, tôi từng nói, màu xanh vốn là thứ màu tuyệt vọng nhất.

3.
Tóc em đã dài hơn mùa thu,
mắt em đã lạnh hơn mùa đông,
đôi môi cằn cỗi như mùa hạ,
chỉ có trái tim em là ướt át như mưa xuân

Cảm thức về cuộc sống một mình tự do yên ả thật khiến người ta ham muốn đến phát điên.
Những điều còn lại, chỉ giản đơn như mùa xuân hụt, khi mở cửa bước ra ngoài phố thị, chúng sẽ biến mất.

Có thật không?

1 nhận xét:

  1. Màu tuyệt vọng nhất cũng có khi là màu hy vọng nhất...

    Đoạn 3 hay quá.

    Trả lờiXóa