2010/01/21

Đó là khi mình không còn trẻ nữa




Sau những ngày không ngủ luôn là chuỗi mộng mị trần ai.

Bức tường giăng đầy những đôi mắt lưới. Lùa chạy trên cao nguyên trống trải. Người và người chen nhau trong tâm tưởng. Rốt cuộc có ai trong giấc mơ là thực?
Mình nhớ hình như có Khánh, cái dáng cao gầy, mái tóc xoăn đen dài buộc lại, cả dáng đang chơi violin trong chiều thảm thiết.

Khỉ thật, giấc mơ của mình sao giống hoạt cảnh The Wall của Pink Floyd thế. Thật nhảm.

Hình như mình đã nhảy khỏi bức tường ấy. Rồi trong cảnh hỗn loạn của thời thế mà mình không xác định được - mình đã đi tìm cái xe đạp gửi gắm trước khi bị dồn vào bức tường. Rồi mình bị xé tan cái vé xe trước mặt. Gã trông xe có nụ cười nham nhở và đểu giả như nụ cười của S tối qua. Mình đã không thể tìm thấy cái xe đạp màu vàng chanh của mình - trong giấc mơ ấy - kể cả khi đã được tự do thoải mái tìm.

Cái khung cảnh khi mọi người thoát khỏi bức tường sao mà giống Hà Nội những năm 80 trong trí tưởng tượng của mình. Nó bàng bạc buồn bã, vừa đỏ ối xác pháo, vừa nâu trầm những hàng xén trà thơm. Mình vẫn nhớ cái cảnh mình bỏ chạy khỏi cao nguyên đầy người cùng vài người - hình như trong đó có Khánh - leo lên đỉnh bức tường rồi nhảy xuống. Có vài người đã quay lại. Cuối cùng chỉ có 3 người nhảy xuống. Hai người trong số đó đã lấy được xe đạp của họ - chỉ có mình thất lạc chiếc xe đạp màu vàng chanh có cái yên hình tròn ngu si. Rồi sau đó 3 người bị lùa lên một cái cầu thang khác - mà không rõ là ai, cái gì đã lùa lên đó. Phía cuối cầu thang là một cánh cửa. Khi mở ra chỉ thấy một màn sương trắng xóa - mình đã ngồi ở đó bao lâu cho đến khi tỉnh dậy?

Tin được không, hai hôm nay, từ khi mình ngủ lại được tới giờ, ngày nào trời cũng mưa và se lạnh. Sáng sớm nay - tức là lúc này đây trời mưa và rét mướt như mùa đông Hà Nội. Chiều qua mình dầm mưa và ướt nhẹp, leo lên P.D uống Earl Grey và ngồi type Biển. PA bảo mình tạo cảm hứng viết truyện ngắn cho chàng. Thực nghe xong mình muốn cười to - vì thực chuyện chàng viết rất sến và rất chán, nếu có thể mình xin, không bao giờ muốn trở thành những Diễm, những Người cũ, những Tình nhân gì đó trong những mẩu truyện thời thượng nhảm nhí ấy.

Sáng nay, đội mưa ra Era chờ chán chê mới được vào quán ngồi trong góc cửa sổ. Muốn đọc nốt Thera - cái cuốn sách mà mình nhỡ mua chỉ bởi vì cái dòng chữ "Đi cùng anh đến Thera nhé..." nằm ở bìa sau. Nhưng rốt cuộc lại ngồi đọc hết Made in Vietnam vì thò tay vào trúng nó đầu tiên. Bao giờ mình mới hết cảm tính nhỉ?




Sáng nay, thèm ôm ai đó ghê. Tối hôm kia ở Nhà hát, bỗng dưng I ôm mình quay tròn một vòng trước mặt tất cả những người quen và không quen, bảo mình là thương mình lắm, mình ngoan nhé. Mình xúc động. Giống cái lần H đi theo mình nhậu cả đêm hồi mới vào SG chỉ vì "đi theo để bảo vệ em này thôi". Sau khi được I ôm, mình về ngủ say từ 12h đêm. Và bây giờ cứ đến giờ ấy là ngủ. Mình đúng là thể loại dễ dụ dỗ.

Sáng nay, thèm một điếu thuốc, một ly cafe thơm, một chút lửng lơ. Trời mưa như thế, lạnh như thế, không thấy hoa bay phấp phới, nhưng lá rụng nhiều thật nhiều, mưa rơi nhiều thật nhiều.
Trời ơi, mình đến chết với cái thời tiết này. SG bỗng nhiên trở nên dễ thương khủng khiếp.

Mà chẳng hiểu sao lòng buồn vô hạn khi ngày tàn. Có lẽ đó làm cảm giác khi mình không còn trẻ nữa ư

Dẫu mình vẫn là giống động vật biến thiên theo thời tiết. Và mỗi năm khả năng cảm ứng của mình với trời lạnh trời mưa gió càng chính xác.

Cafe hôm nay chỗ nào cũng ngon một cách bất thường, nhạc hay một cách bất thường. Tất cả vì trời đẹp một cách bất thường.

Tối nay mình khóc một cách vô thức. Chẳng biết vì nhận được mail của Du, hay vì mình quyết định làm một việc mà lẽ ra phải làm từ lâu? Chấp nhận thế giới của mình ở SG hẹp lại hoàn toàn. Mình sẽ không chơi giao du với bất cứ ai có mối liên hệ với con người đó. Thế giới của mình sẽ hẹp lại, và 3/4 những người quen sơ thân giao của mình ở SG sẽ trở thành người lạ (tất nhiên là từ phía mình thôi). Mình chấp nhận, chỉ để đổi lấy những khoảnh khắc mình thấy thanh thản khi nghĩ rằng cuộc sống của mình an lành. Mặt khác, mình không muốn tốn quá nhiều thời gian cho những điều lúc nào cũng có thể khiến mình lao đầu xuống hồ. Mình là con người thực, không phải là một nhân vật, và mình không được phép chết.

Trong mail, Du quả quyết với mình rằng khi những ý nghĩ xuất hiện trong những giấc mơ của mình một lần rồi thì chúng sẽ chết và biến mất.

Còn mình, hôm nay đọc được trong Made in Vietnam của Thuận có một đoạn nói về những giấc mơ thế này "tôi tin là mỗi người chỉ có một giấc mơ, những giấc mơ khác không phải là mơ, những cái người ta tưởng là mơ lại không phải là mơ, mỗi đời người là một giấc mơ, mở mắt thức dậy là hết mơ, là rơi vào hố đen ngòm không một giấc mơ, cuộc đời là phép tính cộng những bất công, nhưng ai cũng có quyền mơ một giấc mơ, sống giữ lấy chết đem theo, mỗi giấc mơ là một két sắc chẳng ai cho ai được ai năm con số bí mật để mở, mỗi giấc mơ là một kẻ độc thân không người thừa tự, mỗi người có một giấc mơ, mỗi người tình tự với một giấc mơ, chồng nằm kề bên biết mà không làm gì được, người nào cũng có tính lăng nhăng nhưng chung thủy với giấc mơ, đêm tân hôn hai vợ chồng ôm hai giấc mơ, đi đâu xa không sợ lạ nhà mất ngủ mỗi người ngủ với một giấc mơ, từ giấc mơ đi vào cuộc đời là đi vào âm phủ, từ cuộc đời đi vào giấc mơ là đi ra nước ngoài không hộ chiếu, không đổi tiền, không thuế quan, không công an biên phòng, mỗi giấc mơ là một chân trời du lịch tàu vũ trụ cũng không tới được, người ta du lịch tận cùng đêm chưa ai đi nổi tận cùng giấc mơ, mỗi giấc mơ như một vì sao, một vốc sao chin chít cạnh nhau, nhưng chưa ai đi được từ sao này sang sao kia, tôi có một giấc mơ, người nữ nào cũng có một giấc mơ làm của hồi môn, đêm đêm bỏ ra nhấm nháp, có ai buồn mà không mơ, mỗi người có một giấc mơ làm bạn đồng hành khi ly dị, chẳng người nữ nào còn trinh với chồng vì đã ngủ với mơ..." Cuốn này của Thuận đọc khá mệt, không phải vì nội dung mà vì cách hành văn, từ đầu đến cuối 190 trang không xuống dòng ngắt quãng, dấu chấm thì ít dấu phẩy thì nhiều, câu cảm thán ít mà câu loằng ngoằng thì vô số kể, nhân vật thay nhau chạy loạn, hết đeo mặt nạ lại mang tên giả lại lồng thêm vô số những tình tiết nửa thật nửa vờ, văn chương đã vậy mà chữ in lại bé tí xíu, giấy trắng đục đúng kiểu xuất bản ở nước ngoài mang lậu về Việt Nam quyển nào cũng thế, nhưng nhờ thế mà mình đọc rất tập trung trong vòng 3 tiếng ở Era đã quất xong cuốn này rồi lao ra đường dầm mưa ướt nhẹp trước khi về nhà và đi tiếp.

Chantal Chamberland hát buồn quá. Đi về phía mưa một lần nữa đi em!

Here comes the rain again
Falling on my head like a memory
Falling on my head like a new emotion
I want to walk in the open wind
I want to talk like lovers do
I want to dive into your ocean
Is it raining with you

So baby talk to me
Like lovers do
Walk with me
Like lovers do
Talk to me
Like lovers do

3 nhận xét:

  1. hừm, sao lại bẩu là dễ dụ dỗ?

    sau này cứ gặp mình là ôm nhau nhé. :P bất kể ở đâu, khi nào, muốn là ôm thôi. hehe.

    Trả lờiXóa
  2. hí hí, thế mình cứ ôm nhau dư xế, nhỡ các bạn khác nhảy qua ghen tuông ầm ĩ thì sao ;))

    Trả lờiXóa
  3. kệ chúng nó chứ, muốn ghen thì cho ghen thoải mái, chả việc gì phải lo :))ta ôm ta cứ ôm.

    Trả lờiXóa