2010/01/22

Bay đêm ở Sài Gòn

Rất thích chữ K này - đối diện cafe cóc em hay ngồi ban đêm ở Đông Du.

Bầu trời đêm Sài Gòn - một ngày gần Giáng Sinh thì phải.
We're just two lost soul swimming in a fish bowl, year after year
Running over the same old ground
What have you found? The same old fear

Bầu trời và lòng người thực ra rất giống nhau. Ta nghĩ là ta nhìn thấy bầu trời nhưng thực ra đâu phải thế, chỉ là sự phản chiếu hình ảnh mà thôi, đứng ở góc độ khác sẽ nhìn thấy khác - lòng người cũng vậy.

Đôi lần, em tự hỏi vì sao bóng đêm quyến rũ đến vậy và không thể tự trả lời câu hỏi cũ "bóng tối có ngon không?". Câu trả lời từ lâu đã không còn quan trọng nữa. Bóng tối. Mềm mại dịu dàng vừa bí ẩn hoang hoải. Những kẻ say mê nó nhiều vô kể, ai quan tâm là vì sao?

Em thích bay đêm. Mỗi lần có việc đi xa bằng máy bay, em thường lựa chọn chuyến cuối. Để tận hưởng cảm giác hẫng hụt chênh áp trong bóng tối. Và ngắm nhìn những đốm sáng nhỏ bên ngoài cửa máy bay. Lên cao dần, những đốm sáng nhỏ nhoi mang màu hi vọng cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mờ tịt. Và cũng chính những đốm sáng ấy, lại mang màu của hi vọng cứ lớn dần lớn dần lên, rực rỡ. Trong đêm, hành khách trên máy bay cũng lặng lẽ hơn, thường tranh thủ ngủ một chút hoặc ngẫm nghĩ chi đó. Có lẽ cũng không ít người đang tranh thủ uống từng ngụm bóng tối như em?

Không gì thích bằng ngắm nhìn bầu trời đêm, vì thực ra chẳng nhìn thấy gì nhiều. Là như vậy, khi người ta không nhìn thấy sự phản chiếu hình ảnh thì mọi thứ sẽ đẹp đẽ hơn chăng? Kể cả trên một chuyến bay chóng vánh hai tiếng đồng hồ, thì việc ngắm nhìn những áng mây xanh ngắt ngoài cửa sổ vào ban ngày cũng không thể kích thích trí tưởng tượng khi thấy những ánh sáng li ti ngoài cửa sổ vào ban đêm? Và cảm giác tức thở khi đèn cao áp ở cánh máy bay đột nhiên sáng lóa báo hiệu sắp tới nơi có lẽ chỉ xuất hiện khi bay đêm?

Sài Gòn là một thành phố rộng lớn và già cỗi. Song cũng vì thế mà sinh ra những chuyến "bay đêm" nho nhỏ trong lòng thành phố. Những buổi tối muộn, Sài Gòn chuyển màu, và rực rỡ theo đúng nghĩa một viên ngọc long lanh. Bạn mình từng bảo "để hiểu một thành phố thì cần phải qua đêm với nó, mà đêm ở SG thì thương lắm". Ở một nơi rộng lớn như vậy, mỗi người đều có những góc riêng của mình cũng rộng lớn không kém.

Bay đêm ở Sài Gòn, gió vẫn thốc ào ào vào lồng ngực khi ngang qua những quận vùng ven. Cuồng bạo và dữ dội như sóng biển, ấy là âm thanh phát ra từ những công trình dang dở trên đường SG ban đêm, nó quyến rũ một cách lạ thường. Có những đêm, đứng lặng người nhìn tòa nhà cao tầng xây dở trên đường lên cầu Thủ Thiêm và lắng nghe tiếng máy xúc, cần cẩu gào thét trong đêm. Quầng sáng xanh trắng và tiếng động cơ ấy là một thế giới động hoàn toàn, và mạnh mẽ hơn hẳn nhờ màn đêm.

Bay đêm ở Sài Gòn, biết được quy tắc đèn đường. Tóm gọn chỉ trong một câu, mà sao mãi mới phát hiện ra? Mà những ngọn đèn đang được thay dần, một ngày nào đó quy tắc ấy cũng sẽ biến mất. Mà thực ra cũng chỉ là ánh - sáng - và - bóng - tối thôi. Từ khi bắt đầu hình thành nên thành phố, Sài Gòn đã là chốn nương thân cho không biết bao nhiêu người tứ xứ. Ở mảnh đất này, đi ra đường gặp đèn đỏ ở một ngã tư bạn có thể nghe thấy đủ giọng của cả ba miền Bắc, Trung, Nam. Có lẽ vì thế mà ban đêm ở đây cũng phân vùng rõ rệt? Một đôi lần nó khiến mình hoảng sợ thực sự bởi cảm giác lồng lộng sau lưng, có lẽ cần đi cùng một ai đó trong màn đêm mênh mông ở thành phố này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét