1. Bình minh với những người thức khuya hay chìm nghỉm giữa phố xá là một điều gì đó mơ hồ. Nó đơn thuần là ánh mặt trời rực rỡ ửng hồng ở một phía Đông nào đó. Thêm thắt chút gia vị với màu nắng đầu tiên hắt sáng không khí trong những ngày mùa đông giá lạnh. Thế nhưng, đối với một thảo nguyên rộng lớn, nơi ánh nắng ở đó mỗi lần bạn nhìn qua kẽ tay mỗi khác, thì bình minh là điều gì đó nhiều hơn cả ánh sáng, mặt trời có gì đó lạ lùng và âu yếm hơn hẳn thứ mặt trời bé tin hin mỗi buổi sớm bạn vô tình ngắm nhìn ở phía ngoài ô cửa sổ phòng mình. Nhất là khi, mới trước đó 10' thôi bạn như chạm vào một vùng đất thất lạc được bao bọc bởi một màn sương trắng lạnh buốt. Thì khi ấy,
bình minh nhiều hơn một nỗi buồn của mây mù rã đám gặp tia nắng đầu tiên,
rực rỡ hơn những bông hoa trà hàm tiếu đang hé mở dần những cánh mỏng đầu tiên,
và ngai ngái một mùi hương lạ kì của lá trà ngậm sương suốt một mùa đông.
Mặt trời lần đầu tiên đáng yêu và e ấp đến thế.
2. Bất cứ ai cũng có lúc gặp cảm giác ngập ngừng, nên tiếp tục như thế nào hay dừng lại ở đây đi. Dừng lại cũng không sao mà, vì đứng ở đây thôi thì mọi thứ cũng tuyệt vời lắm rồi. Và bạn đang có cảm giác gì đó như là chông chênh và hơi hoảng hốt vì chỉ có một mình ở đó. Thế nhưng, nếu bạn hít một hơi và đi qua cái cảm giác "dừng ở đây cũng không sao mà", thì ngay sau đó bạn sẽ cảm thấy nổ tung vì những điều mình cảm thấy. Cho dù ngọn thác ấy không hùng vĩ như những nơi khác, chẳng mộng mơ truyền thuyết như những câu chuyện bạn từng nghe thì cũng có sao? Cho dù nó chỉ có vẻ gì đó hoang sơ với những lát cắt ngồ ngộ, những cái cây ngốc nghếch đứng chênh vênh bên bờ vực và một thứ ánh sáng hắt từ thảo nguyên phía bên kia - không rõ là ánh nắng hay vùng sáng của những con người xa lạ, thì cũng đủ để bạn hét lên. Ngọn thác ngốc nghếch (nó ngốc nghếch thật, không tin cứ nhìn cái pic phía trên) ấy, cũng có một truyền thuyết tình yêu như thường thấy, và một cái tên gợi tình, nhưng tất cả những điều đó không gợi lên cảm giác mạnh mẽ bằng việc bạn đã vượt qua cái cảm giác của chính mình, và cứ thế, đứng yên ở đó lặng nhìn, để những giọt nước mạnh mẽ trên kia đập vào đá xanh bay qua màn sương mù hắt vào bạn đến tỉnh người. Và cười vang.
Phía bên kia, ánh nắng đã phủ một lên thảo nguyên một lớp mật ong vàng. Và bên trên, bầu trời vẫn cứ xanh như là không thể.
3. Thi thoảng có người nói với bạn rằng có lẽ trên đời này chẳng còn gì làm bạn ngạc nhiên nữa. Thì bây giờ, ngay lập tức bạn có thể cười thật tươi vào gào lên "ấy nhầm rồi". Vì cuộc sống luôn tuôn trào những khoảnh khắc, những mảng màu khiến bạn vỡ tung vì ngạc nhiên và thích thú. Đó là khi ở một nơi xa lạ, bạn bất chợt gặp những người trốn chạy hoàng hôn cũ của phố xá chật hẹp. Những con người thú vị ấy cùng bạn sẻ chia những khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày và mỗi người một cách, ghi lại chân thực nhất những điều họ thấy. Cảm xúc là một cái bánh nhiều phần, và có khi nó yêu bạn nhiều hơn bạn tưởng, nó có lẽ đã luôn dành cho bạn phần ngon nhất mà bạn chưa biết đấy thôi. Sự tình cờ là một sự âu yếm như vậy. Một chữ "duyên" đôi khi chẳng đủ cho những khoảnh khắc tình cờ như thế. Khó khăn có khi là mẩu nhân chocolate bí mật trong chiếc bánh nhiều phần ấy. Có khi bạn tưởng là đắng chát nhưng thực ra lại ngọt ngào hơn cả, và dịu dàng lan tỏa bởi mọi thứ chuyển biến sang một hướng khác hẳn. Và như thế, là quá đủ cho một chuyến đi.
Chiếc bánh cảm xúc đã ưu ái bạn quá nhiều, và bạn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã chạy chơi không mỏi mệt từ thảo nguyên gió ngàn tới thung lũng nắng vàng, cùng với bạn của mình ăn hết từng centimet của chiếc bánh ấy, rồi no căng và nổ tung. Những thứ ấy, nhiều hơn là một chuyến đi.Có đôi khi, ăn no một chút cũng hay đấy chứ.
4. Về một loài quả có tên là kẻ-chống-lại-cả-thế-giới. Thực ra thì bạn thích gọi nó là kẻ cô độc hơn, nhưng không, nó nhiều quá, cả cái tên "cô độc" lẫn thứ quả kia, nên chẳng hợp. Thứ quả nhỏ nhắn tròn trịa kia nhiều như quân xâm lược mọc lan tràn trên các đồi xanh và thảm cỏ thảo nguyên rộng lớn. Màu vàng của nó từ xa khiến người ta nao lòng và lữ khách phương xa có khi nhầm tưởng mình đã chạm chân tới nơi có hoa dã quỳ sớm thế ư? Nhưng không, miền vàng mê mải ấy tròn lẳn và dữ dội. Nó khiến bạn say la đà màu sắc ấy nhưng lại chống chọi đến cùng nếu bạn muốn khe khẽ chạm vào niềm kiêu hãnh ấy. Gai góc ở khắp nơi, cứng cáp và sắc nhọn, đủ để làm bạn đau buốt đến chảy máu. Đầy kiêu hãnh và định kiến. Cứ bừng sáng từng khoảng không gian. Một mình. Cứ sáng chói và tàn úa. Cái thứ quả sẵn sàng chống lại cả thế giới ấy,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét