2009/08/31

Bản năng gốc


Bản năng gốc

Bởi từ lâu
cảm xúc thật đã chết,
mà không được đưa tang
cứ vật vã trên ngã ba mòn mỏi
hồi quang phản chiếu sáng lóa
mấp máy môi gọi mời
em mù lòa thiêu thân
xác khô trong thứ ánh sáng giả tạo,
cháy.

lửa không đượm nổi một màu xanh
cảm xúc gào khóc
cho tôi đi, xin người!
không đáp lại,
thứ ánh sáng nhờ nhờ vẫn không ngừng bay đi
cuốn theo khói bụi vật vã sau lưng
hằn lên con đường hình ảnh cảm xúc
biến dạng loang lổ không sắc màu,
lập lòe.


Chầm chậm,
những cái bóng vô hình bắt đầu nhảy múa.
Hiển hiện rõ dần từng nét mặt,
từng khuôn thân người.
Rồi đổ ụp xuống mâm vàng mặt nước
uốn lượn chao nghiêng
từng nét triều nhục cảm dập dờn
phá vỡ màng chắn xanh
cùng áng vàng lấp lóa.
Những ngọn sóng chiều nhục cảm chưa một lần thử sức
cùng ánh mặt trời mềm vào một buổi chiều cuồng điên,
bỗng òa khóc dữ dội tát ngang núi đồi
sấp,
ngửa,
vuông tròn.

Nếu là Houellebecq hẳn sẽ cho rằng mặt trời đang làm tình với sóng xanh?
Hay chỉ đơn thuần là giỡn chơi như Hoffmann huyễn tưởng?
Con rắn xanh quăng mình trong sóng cỏ vàng ươm,
chẳng đủ rộng để quẫy mình vùng vẫy
đành õng ẹo nằm co!


Trên bức màu đang bôi dở
một con thạch sùng sa chân
giãy giụa giữa những vạch màu nhày nhụa
gắng rút chân khỏi màu cơ bản
và những vùng trũng đậm sắc đỏ trần ai
lại đâm vào thế giới những màu loang
dang dở bầy hầy không thể gọi tên
lăn một vòng mệt nhọc
thạch sùng ngấm màu
đứt đuôi,

Phía trên,
những bông cúc lặng nhìn thở than
khẽ nghiêng mình rơi rụng
cánh chao nghiêng đằm vào vũng màu
nấm mộ rực rỡ bỗng tinh khôi
mỉm cười chờ đón
thạch sùng đứt đuôi lần thứ ba,
vẫn không chạy ra khỏi bức màu bôi dở,
ngửa mình
giương mắt chờ đợi màu trắng
cuối cùng phủ lên mắt môi,
rồi chết.

Lâm An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét