Trong cơn trầm cảm mùa xuân, tôi chợt muốn gặp Minh. iCloud đã giúp tôi giữ được số của cậu sau mấy lần mất máy. Tôi nghĩ, mình có thể sẽ lại ngồi yên lặng người đi vì xúc động để nghe câu chuyện của cậu. Tôi không xúc động vì thế giới của cậu mà vì cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của hình ảnh trước mặt. Mùa hè, Minh mặc áo sơ mi dài tay rất lịch thiệp, khoác một áo len mỏng màu xám, đôi bàn tay mảnh dẻ khẽ run khi kể về quãng thời gian chúng tôi không gặp nhau. Tôi có rất nhiều hình ảnh khác về Minh, vì cậu gắn với một mùa hè đẹp đẽ trong khu vườn tĩnh lặng của tuổi hai tư thanh bình. Nhưng chính hình ảnh run rẩy trong lần gặp lại bất ngờ ấy đã theo tôi mãi, đến hôm nay. Minh đã ra khỏi cuộc đời tôi sau một cuộc điện thoại rất dài về sự cực đoan đến cố chấp của tôi trong chuyện bạn bè lẫn tình cảm. Tôi đứng trong hầm để xe công ty và hét lên trong điện thoại một câu hỏi cật vấn lại khái niệm "ở bên cạnh nhau khi cần" của Minh. Cậu im lặng rồi xin lỗi về một sai lầm trước đó một năm. Sau đó tôi cúp máy.
Tôi muốn gặp Minh vì nhớ ra lúc này mình cần sự tỉnh táo ấy. Vào giờ phút cảm thấy mình lại tiếp tục phải tự quyết định một việc lớn nữa, tôi chợt cảm thấy đơn độc. Hoá ra cậu đã hiểu tôi thấu đáo đến thế. Minh nhìn vào thế giới của tôi, cảm xúc của tôi với góc nhìn lý tính và đưa ra những nhận xét đơn giản và lạnh lùng. Điều quan trọng hơn, Minh và tôi đã ra khỏi đời nhau một cách rõ ràng với đầy đủ lý do. Tôi nghĩ mình có thể đơn giản là nhấc điện thoại lên nói: có thời gian không đi uống cafe đi. Tôi biết, Minh sẽ cho tôi một câu trả lời đầy đủ, rõ ràng ngay lập tức dù từ chối hay nhận lời.
Tôi từng nghĩ khi mình có vấn đề với ai đó mình yêu thương hay trân quý, mình có thể lẳng lặng rời khỏi cuộc sống của họ để tránh làm tổn thương những điều đẹp đẽ trong quá khứ. Nhưng thực chất, đó có thể là một sai lầm lớn. Vì rốt cuộc, họ chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra (dù có thể ta đã nói về vấn đề đó vài lần). Và với những người nhạy cảm, đó sẽ là một sự thương tổn không thể lý giải. Tôi từng rơi vào cảm giác đó khi mất liên lạc với những người bạn tưởng như đã thành một phần cuộc sống của mình. Và có lẽ, tôi cũng đã vài lần khiến người khác cảm thấy như thế. Tôi, bây giờ, không thể cứ ngây thơ cho rằng mình có làm gì đâu. Biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của một người đã rất thân thiết với bạn là một điều kinh khủng, dù cho bạn có đau đớn chẳng kém gì ai khi làm thế. Nghĩ lại, mọi thứ thật khó khăn khi ta còn quá trẻ với rất nhiều thế giới đan xen cả trong giấc mơ lẫn ngoài đời.
Tôi bước sang mùa xuân thứ hai tám với rất nhiều việc phải làm. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi cảm thấy mình phải làm nhiều việc như thế. Và tôi đã, đang làm mọi thứ được lên kế hoạch một cách chậm rãi thôi. Không phải theo cách tôi cố gắng làm xong những việc cần làm trước một mốc thời gian trước đó. Hiện tại, tôi cảm thấy mình có rất nhiều thời gian, không phải vội vàng gì cả, năm tháng còn đằng đẵng ở trước mặt cơ. Và tôi muốn cho tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh mình một lý do. Đơn giản và rõ ràng, dù là chuyện xuất hiện hay biến mất, dù là chuyện bắt đầu hay kết thúc, dù đó là bất cứ ai...
Tôi bước sang mùa xuân thứ hai tám với rất nhiều việc phải làm. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi cảm thấy mình phải làm nhiều việc như thế. Và tôi đã, đang làm mọi thứ được lên kế hoạch một cách chậm rãi thôi. Không phải theo cách tôi cố gắng làm xong những việc cần làm trước một mốc thời gian trước đó. Hiện tại, tôi cảm thấy mình có rất nhiều thời gian, không phải vội vàng gì cả, năm tháng còn đằng đẵng ở trước mặt cơ. Và tôi muốn cho tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh mình một lý do. Đơn giản và rõ ràng, dù là chuyện xuất hiện hay biến mất, dù là chuyện bắt đầu hay kết thúc, dù đó là bất cứ ai...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét