2013/08/13

Let's get lost

Tháng Tám, tuần thứ hai.
Lola gửi một dòng qua fm: tôi muốn bỏ tất cả đi, mk, sao người ta đã trốn vào rừng sống mà còn lôi ra, sao báo chí nước ngoài cứ nhất định phải quay bằng được họ để làm bằng chứng cho ti tỉ triết lý nhân sinh xa vời, sao tôi phải đưa chúng đến tra hỏi hai con người tội nghiệp kia... Thì đừng đưa. Chỉ là tiền thôi mà, không thích thì không làm. Còn bỏ đi, chúng ta biết đi đâu? Tôi bỏ ra đó, cô bỏ vào đây, một năm biến mất khỏi đời mình dăm ba tháng, rồi hèn nhát trở về thành phố của mình vì yêu vì sợ vì đủ thứ trên đời mà những đứa trẻ như mình chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ giải đáp được.
.
Tròn 1 tháng sau khi nói với M về ý định của mình, chị nhắn cho tôi ngắn gọn: Tôi tuyệt vọng với hôn nhân của mình. Cô hãy lên kế hoạch giúp tôi trốn khỏi đây. Buổi trưa ướt đẫm hoang mang. Buổi chiều ngã vật khi thấy đám đông bu trên cầu Calmette vì một người tự tử. Một người nhảy cầu cách chỗ mình ngồi ở văn phòng 300m theo đường chim bay, cách chỗ mình nằm ngủ 900m theo đường chim bay. Cái chết ở gần đến mức ngạt thở. Sài Gòn những ngày thứ Hai lạnh như sáng mồng một Tết ở Huế. T bảo cùng nhau quay lại Huế đi. T cũng bảo hãy đi với T ra biển, hãy cùng mở quán cà phê cùng xây nhà cùng bán tất cả đi rồi sống đời "the road is home". 
Cả năm mới trở lại Yoko vì Tố Phương hát. Hay và điên và buồn và tuyệt vọng. Tóc đen buông dài, bụng chứa sinh linh 7 tháng tuổi, chị hát như thể lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng được hát. Tori sms từ chỗ chàng trai lai Pháp tuyệt đẹp: thế này thì làm sao sống được An ơi. Nửa năm mới gặp lại, đẹp và bất cần hơn, kiếm nhiều tiền và tuyệt vọng hơn, rốt cuộc không hiểu vì sao mình lại châm một điếu thuốc sau gần hai tháng không hút. Người đàn bà hát trước mặt nhảy múa theo nhạc, giữa không gian đậm đặc khói thuốc, hoang dại như Janis Joplin giữa Woodstock. 
.
T bảo sao chúng mình tuyệt vọng thế. Mình bảo không, chúng mình buồn cười chứ. Mà buồn nhiều hơn. Lẽ ra nên cười nhiều hơn.

1 nhận xét: