Lửa lan từ sáng sớm, khi những cánh lựu cuối cùng rụng xuống sàn kéo theo những quả be bé mới ươm. Những trái vàng cam chưa kịp lớn đã từ giã thân mẹ, để bốc cháy cùng tháng Tư.
Thốt nhiên, những buổi sáng dậy sớm trở nên buồn bã khó hiểu. Không hiểu vì đâu thói quen dậy sớm xuất hiện những ngày gần đây, như thể tôi đang tiếc nuối thời gian, như thể tôi đang tiếc nuối nỗi buồn của chính mình. Cũng không hiểu vì đâu thói quen nằm nghe nhạc trên sàn đất lạnh trở lại, dù có rất nhiều kiến trong phòng. Tôi không còn mơ thấy mình bị kiến ăn, cảm giác tan rã cũng biến mất. Chỉ man mác một cảm giác buồn bã khó hiểu khi nhìn bầu trời xanh gắt ngoài cửa sổ.
Thốt nhiên tôi nhớ K. Rõ nét và vẹn nguyên, từ hình hài đến cảm giác. Người duy nhất trên đời không bao giờ thay đổi. Vĩnh viễn không. Đó là ưu thế của người ra đi và bất công của người ở lại. Những điều mất đi khi đang rạng rỡ luôn được ghi nhớ với hình ảnh đẹp đẽ nhất. Tôi đã nhớ K như sẽ nhớ những cánh lựu đỏ cam dưới sàn. Tôi sẽ bỏ qua tất thảy tự vấn về lý do rơi rụng và mất mát, chỉ lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ nhất.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng quá.
Đau đến ngạc nhiên vì nỗi đau. Đau từ trong mơ đến tỉnh thức. Sáng sớm mở mắt tin mình đã trôi qua kiếp khác chỉ có nỗi đau là còn lại.
Thốt nhiên tôi thấy nực cười khi vẫn tiếp tục trồng cây sau bao lần cây chết. Sự ngoan cố ấy như nỗ lực làm hòa với cuộc sống của nhiều người, tiếc thay luôn thất bại. Phương thức rèn luyện để làm quen với nỗi đau theo cách ấy, sau nhiều năm, cũng đã thất bại. Bởi ta yếu hơn chính ta, yếu hơn số đông nên không ai cứu được ai. Ta lại trót yêu quá nhiều từ cuộc sống, thành ra dang dở hết thảy.
đau nhất câu cuối
Trả lờiXóa