Đó là một ban đêm kì lạ tiếp nối màn sương đêm trước trên đường về tôi đã thấy. Bắt đầu từ buổi chiều tà, tôi lắng nghe tiếng gọi xen lẫn tiếng thở của thời gian rất khẽ. Những cuộc gặp gỡ tiếp sau đem đến cảm giác của một thành phố khác, của một lứa tuổi khác. Không phải cái tôi khô héo và cũ mòn.
Tối ấy, tôi nghe tiếng cười ríu rít của bầy chim sẻ đang cùng nhau ăn những hạt thóc trắng muốt. Vì một buổi tối đẹp trời, cũng phải, đến lũ chim cũng cần được yêu đời.
Đêm ấy, tôi có cảm giác đã chạm vào tận sâu hơi thở của thành phố. Nhẹ thôi, vì tôi đã để dành, bình minh ấy, cho lần sau, tôi nghĩ vậy.
Sớm ấy, tôi đã thấy sương mù dày đặc ở những con phố hẹp. Mùi cherry của Black Stone ươm nồng ban công ám khói. Chỉ một lát nữa, bình minh sẽ thắp sáng, những giao cảm của ngày sẽ tràn vào. Tôi sẽ chỉ còn là một chiếc hộp khép kín vuông vức được ươm nồng.
Thế nên, hãy yêu đến chết khoảnh khắc này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét