2015/07/24

Just a dream

Để tận mắt thấy khung cảnh một giấc mơ, tôi đã đi rất xa bằng rất nhiều phương tiện. Có lẽ, nhiều tháng ngày sau này tôi sẽ không thể quên cảm giác đôi chân mình phồng rộp lên vì đi bộ trên highheels ở đường. Vừa đi vừa đếm số nhà vừa lo giữ váy để slip dress không tung bay. Lần đầu tiên ở thành phố này, tôi có cảm giác mình tức cười như thế. Tôi đã không chắc chắn về đường phố, bước xuống taxi một cách vu vơ và nghĩ là mình có thể đi bộ.
Đúng là tôi có thể đi bộ,
tôi chỉ không ngờ con phố ấy có đến mười mấy nhà mang số 39, mười mấy nhà khác mang số 37... và phải đi qua đến bảy ngã tư đèn đỏ mới đến được nơi cần đến,
vừa đi vừa đếm vừa lo giữ slip dress,
một hình ảnh không thể tức cười hơn,
.
Khi đó đang là buổi hoàng hôn sâm sẩm mây đen,
tối đó trời mưa lớn,
tôi nhớ đến lời mình nói một ngày chưa xa
anh hãy nhìn lên bầu trời, em sẽ ở đó vào ngày mưa bão nhất
.
Về giấc mơ,
không gì hiện hữu thực sự
trừ một bản nhạc jazz bất chợt giữa thinh không,


2015/07/17

Love, fear and the time machine

12 years, start from Out of myself, I can't stop loving Riverside.
"Love, fear and the time machine" will be a masterpiece.
It's very different to what they'd done before.
It will still be full of imagination, memories and sadness but lightly.
It will be beautiful like John Banville's words.
The great gift for this winter!



























2015/07/07

Every July, Sophie sings but I don't know why

It will be there to watch us to see if anything has changed
We’ll meet up from fated mornings and July’s eyes will be so strained

I’m just a little worried it won’t go so well
I’m just a little worried for what time will tell

Maybe I am crying for July is all I know
And if nothing has changed by then I always will be crying over you

What if I always will be crying over you
What if I always will be crying over you


2015/07/04

Nashville skyline

Buổi sáng, lắng nghe câu chuyện của mấy mươi con người lòng không khỏi dâng lên cảm giác muộn phiền. Không thấy bầu trời chỉ thấy lòng người, chỉ nghe tiếng người,
và âm âm u u tiếng máy lạnh thở,
Mấy mươi câu chuyện, mấy mươi con người, mấy mươi tiếng nói bị giam giữ, mấy mươi con ngươi đã khép kín, mấy mươi con người không thể tự mình ngồi xuống định hình chính mình 
Có những nghịch lý tồn tại song hành và được chấp nhận,
như sự tồn tại của một buổi chiều quá đẹp, nắng tàn nhỡ nhàng không rõ buổi, không rõ màu, cứ nhờ nhờ một sắc âm âm khiến ta lạc lối lạc cả phương thức lẫn ngôn từ, 
như sự ra đời của những cuốn sách trong chu kỳ sinh nở hàng năm của các tên tuổi, như sợ cũ mòn nhưng không thể mới nổi, như sợ mất tăm nhưng không thể thôi chìm nghỉm
như mình đang yên lặng nhìn những biến thể mới của thế giới bên trong như thể đã quen thuộc và nắm vững chúng, kỳ thực lòng mình vẫn không thể thôi xung đột và mâu thuẫn, đòi hỏi sự vận động mỗi thời khắc ngơi ra khỏi công việc
như trái tim vẫn bị quyến rũ bởi sự đơn độc của bản thân và của người khác, dù cơ thể không thể chịu thêm bất kỳ sự thương tổn do nỗi cô độc gây ra nữa, 


2015/07/03

there was nowhere to go but everywhere

Tôi đã nghĩ mình có thể ra đi bất cứ lúc nào, chỉ là Sài Gòn đang mang đến cảm giác dễ chịu nhất. Nhưng những ngày này, ngay cả suy nghĩ ấy cũng không còn. Đôi lúc, tôi cảm thấy ngột thở: bao giờ mình mới ra khỏi thành phố này được đây? Rồi sau đó tự phì cười, chuyến đi gần nhất của tôi là đầu tháng Tư, không quá xa xăm đến thế. Và thực lòng, nếu có vài ngày để đi đâu đó, tôi nghĩ thời gian này mình thực sự không biết đi đâu. Đầu óc tôi đang có quá nhiều mê cung cần khai phá. Tinh thần tôi quẩn quanh với các gạch đầu dòng những việc muốn làm, chưa làm, vừa nghĩ ra... 

Tôi chỉ muốn được nhận thư tay, postcard từ các thành phố khác, từ những người bạn cũ, bạn mới và cả những người xa lạ. Giá có cách nào đó để tất cả biết rằng tôi muốn nhận được postcard mà không phải vào inbox từng người, vừa dụ dỗ vừa năn nỉ đôi khi doạ nạt nữa chứ. Tôi đã đổi vai trò quá nhanh, từ một kẻ dịch chuyển trở thành chiếc thùng thư. Ừ, bây giờ tôi là một thùng thư trống rỗng cần được lấp đầy bằng những tấm postcard xinh xắn, các con tem, vài dòng vội vàng hay bất cứ thứ gì có thể gửi được qua đường bưu điện. 
.
Đêm nay, tôi nhớ đến người đã bảo tôi hãy cùng ra biển, cùng mở quán cà phê cùng xây nhà cùng bán tất cả đi rồi sống đời "the road is home". Cuối cùng người bảo nếu tôi không đi người sẽ đi khắp thế giới và gửi postcard về cho tôi. Và một ngày kia, chính người sẽ mang đến tấm postcard cuối cùng đến trước cửa nhà tôi. Hình hài nơi chốn cuối sẽ được vẽ trên bàn tay rộng lớn, gõ nhẹ lên khung cửa màu xanh, để tôi chạm vào và đến được thành phố mơ ước theo cách của riêng tôi.

Đêm nay, tôi nhận ra mình đã quên tên Người!

đoá hồng không nằm ở B612 không chờ một ai,

 Nghĩ đến việc trồng những cái cây ở trước cửa hiệu sách của mình, tôi có đôi chút ngần ngừ. Ấy là sự ngại ngần của việc đặt cược tâm hồn dễ thương tổn của mình vào một sự mà mình không thể kiểm soát, kiểu như một tình yêu. Tôi đã kiên nhẫn trồng cây biết bao năm, qua bao nhiêu căn phòng, ban công, nhà ở, khu vườn nhỏ... Sáng nay thức dậy, cảm nhận tháng Tư đã trôi qua, tôi không thể không nhớ về những cái cây đã chết. Tôi đã chứng kiến những nhánh cây nảy mầm, ra lá, đơm hoa và úa tàn. Biết bao lần! Tôi đã đau đớn biết bao nhiêu vì không cách gì cứu được chúng khỏi cái chết được báo trước.

Những ngày này trôi nhanh và lặng lẽ. Thi thoảng, tôi quên mất mình đang ngồi trong không gian của chính mình, với ô cửa kính màu xanh, một góc nhỏ xinh nhìn ra cây hoa dầu đang chực chờ rơi, trong buổi sáng yên tĩnh, trong buổi chiều dịu lãng, trong màn đêm êm đềm thinh không. Ai đó bảo: thời gian chỉ là khái niệm tương đối thôi. Liệu có phải vì thế mà nó lơ lửng mãi không?

Năm thứ Bảy ở Sài Gòn, lần đầu tiên tôi trồng một cây hoa hồng. Với tất cả sự hồi hộp về màu sắc, dáng vẻ lẫn sự tàn phai của loài hoa đang trồng trước hiên nhà, tôi không muốn/dám/thử tìm hiểu về nó. Huntington rose là tất cả những gì tôi biết về loài hoa đang ra những nụ mầm mới khoẻ mạnh, lá non xanh biếc pha lẫn hồng hào phía trước cửa. Không biết trước điều gì sẽ đến là một cảm giác rất kỳ diệu.

Đặc biệt khi đó là một đoá hồng, một loài hoa tôi không yêu thương, không biết rõ, chưa từng chờ mong,
một đoá hồng không nằm ở B612 không chờ một ai,
một đoá hồng đẹp đến nhường này