2012/02/18

hạ hồng

Buổi sáng đi làm, gặp hai cô gái Nhật trẻ trung trong playsuit kéo vali đi bộ qua thềm nhà hát với nụ cười hớn hở, tôi thấy mùa hè tươi mới và rạng rỡ đã tới, trong khi mùa xuân vẫn mỏi mệt qua đi chậm rãi. Ở khúc xuân - hè gặp nhau, là lúc cơ thể con người rạc đi vì những cơn quặn thắt.
Bình thường sẽ qua nhanh, nhưng năm nay hai mùa này lưu luyến nhau quá, nên cơn ho kéo dài, thật dài
.
hạ hồng, hãy đến nhanh, bởi ở xứ này, nắng rực vàng luôn khiến người ta cảm thấy mình đang sống hay ít nhất cũng làm mềm những điệu ru đơn
hạ hồng, hãy đến nhanh, để ra biển, uống bia và trôi bồng bềnh trên những con sóng, mặc kệ mặt trời, mặc kệ núi non...


2012/02/17

đồng hành


những đứa trẻ, lớn lên, và bay qua bầu trời
tôi ở lại, trẻ dần, hàng ngày nhìn lên bầu trời
chưa bao giờ muốn rời Việt Nam
chưa bao giờ nghĩ về nước Mỹ
chưa bao giờ quên lời chị
"đừng đến châu Âu"
nhưng,
cảm thức đứng yên và từ biệt,
nao lòng chậm rãi
tôi thấy mình như mùa đông xứ Bắc
già nua,
.
tôi nên chọn lớp người đồng hành mới,
để không cần tiễn biệt nữa
hay nên là người ra đi?

2012/02/05

franz josef

tôi bắt đầu nghĩ về chuyến đi tháng Tư tới như 1 định mệnh,
định mệnh!
phủ lấp những tính toán sắp đặt 1 chuyến đi trước đó 6 tháng,
và hủy đường bay
và 1 vùng đất xa lạ,
có sông băng, đồng cỏ rộng, và những cánh đồng
tôi bắt đầu nghĩ về nó,
về những dòng sông hạn hẹp trong mỗi giấc mơ
về những lần bị đuổi bắt liên tiếp
về cát lún
về bội phản
và những lần đuổi bắt tiếp theo

tiếp tục nghĩ về franz josef vĩnh cửu
nơi nữ thần Maori đóng băng nước mắt
tiếc thương gì chẳng biết,

tiếp tục nghĩ,
như nhớ về những con sóng đơn âm,
đã theo tôi,
mãi,



2012/02/02

think different




phía xung quanh quá nhiều sự ồn ào, đến cảm xúc cũng ồn ào, và lãng mạn ồn ào,
sợ quá những tần số cảm xúc được khuếch đại theo sóng âm thanh,
đến mức người ta quên cả mặt trái của nó mà chính họ đã phô bày,
hay xui rủi cho mình, khi chạm vào tờ giấy quá nhiều màu?
.
vẫn chưa quen với nắng ấm của phương Nam,
thật may vẫn còn Tết Bắc để chìm trong rét mướt, và cảm xúc hoan ca của mùa đông giá,
dẫu năm nay thật yên ả và vắng lặng,
thấy mình như cô bé Ginia đang yêu thích những buổi chiều lẳng lặng làm việc và trở về một mình, hay như nữ hoàng thinh lặng ngày nào
mỗi ngày đọc hết một cuốn sách mỏng, mở đầu vào buổi sáng và kết thúc vào đêm khuya thanh vắng,
dễ chịu,
viết lại những vô vi, để chắp vá cho nhớ thương và tạm biệt con người