2011/04/20

Về thực thể chữ A







phía trong tôi,
màu đỏ,
khát.


2011/04/12

April (2)


Những bông loa kèn dẫu được cắm đúng kiểu vẫn to một cách bất thường, và không thơm. Không thơm, bỗng dưng chúng trở nên vô duyên lạ trong căn phòng đượm mùi tháng Tư.
.
"Dù thế nào tớ cũng không thích được nhịp sống ở SG", sau màn tưởng tiếc loài loa kèn ta chỉ có ở cánh đồng sau cầu Thăng Long, T thốt lên một câu không ngờ. Cô đã ở đây 4 năm có lẻ, còn tôi mới 2 năm. Thành phố ngày một bình ổn trong lòng chúng tôi. Nhưng dường như nó chưa bao giờ thực sự là một ngôi nhà. Những người như chúng tôi, ở đây và hài lòng, nhưng cũng chỉ như đang bơi trên dòng nước cạn. Buồn làm sao!
Giá người ta cứ thanh thản mà trôi đi!
.
Nếu HN mất 2 năm để chôn vùi một cảnh quan trong lòng thì SG chỉ cần 2 tháng. Trở về quán nhậu quen thuộc sau một cơ số ngày, tôi không cách gì liên tưởng ra được nơi đây từng là chốn mình yêu thích đến nhường ấy. Địa điểm khác nhưng người vẫn vậy, chỉ là, không thể nào nghĩ ra mối liên hệ nào giữa cây bò cạp vàng với những bông hoa mọc từ thân cây, bà chủ quán đon đả đẫy đà lúc nào cũng cười phe phé, quán vắng ơi là vắng hôm nào đông là có nguyên một bàn đủ các cụ ông đàn ca sáo nhị toàn bài nhạc xưa buồn không khóc nổi; với quán bây giờ rộng gấp 3 lần ồn ã gấp 3 giá tăng gấp rưỡi, bà chủ quán không bao giờ thấy mặt (vì bận quá hoặc vì không cần phải xuất hiện nữa), không bao giờ có ai đàn nổi trong cái không khí nhuốm màu chợ trời như thế...
Chẳng tưởng tiếc gì, chỉ nghĩ, lẽ ra nàng Kim Anh duyên dáng ấy, tức là bà chủ quán nên thay giùm ta cái tên quán, khỏi nghĩ mình đang đi lạc.
Tháng Tư năm nay, Sài Gòn nắng muộn hơn, mưa muộn hơn, loài bò cạp vàng ra hoa cũng đỏng đảnh, chẳng còn vàng nguyên cả góc phố được như năm nao.
.
Chẳng thể nào mà chối được nỗi buồn.


2011/04/07

April (1)


“Khi nào đó trong lòng mang thương tích.

Những vết thương vô ý tự gây nên.

Em hãy đến tìm tôi chiều tĩnh mịch.

Tôi xin làm con sóng hát ru em.”

(A.Puskin)

2011/04/06

một buổi tối bình thường


thì sau một ngày làm việc bình thường, hẳn nhiên là thế.

tôi gặp những người lớn hơn hẳn và nhỏ hơn hẳn trước khi đi bộ một mình. gần đây tôi không rõ mình đã trở thành cái giống gì? không hiểu mình đang nói nhiều hơn hay mỗi ngày mỗi im đi? về cơ bản, không ai nói cho tôi biết điều đó

vì tôi,

là một đứa bướng bỉnh bậc nhất.

.

một buổi tối bình thường,

tôi phát hiện quảng trường nhà hát thành phố có những quầng ánh sáng rất lạ,

lũ trẻ có thứ gì đó trong tay và tung hứng giữa không trung,

một thứ gì đó gần như con quay có thể tạo ra thứ ánh sáng chập chờn

lũ trẻ cùng thứ trò chơi mới lạ khiến tôi tưởng như có những vì sao sa xuống quảng trường,

chắc chắn là có những ước mơ ở vùng sáng đó, dù chúng chao đảo liên tục và tôi không biết tên.

có lẽ chỉ lũ trẻ mới biết thôi.

.

(mở đầu cho tháng Tư)

06.04.2011



Những câu chuyện trong tôi mỗi ngày mỗi nhạt



Đương cơn chán chường thế kỷ, ả đã nghĩ ra đủ trò gây hấn với những chiếc lá me trên đường. Nhưng vô ích! Thành phố những ngày này nhiều gió đến buồn bực. Chúng nâng đỡ và vùi dập lẫn nhau, quyện vào nhau khanh khách cười, và tát vào mặt ả những vụn cám vàng úa. Phũ quá!


Cưỡng cơn cuồng phá thế nhân, ả rạch đôi những giấc mơ bằng ánh sáng của ngày. Cũng thật tiện! Mùa hè năm nay quá nhiều sắc xanh rợn rạo gây buồn nôn. Chúng không thể vừa bay cao vừa bơi xa, trong vũng bùn xanh ngắt ngằn ngặt, mà không tung tóe lên ả những mảng mùi. Bẩn lắm!


Hỡi những kẻ ngủ trên dòng sông bay

có thấy đá cuội cựa mình dưới đáy

sắc như dao cứa,

vẫy vùng cắt,

đòi rơi.


Tự do có màu gì?

bức tranh tương lai không bao giờ thỏa mãn

mặc chúng triệt tiêu sắc diện,

vén váy mà đi!


29.03.2011