2010/01/22

Bay đêm ở Sài Gòn

Rất thích chữ K này - đối diện cafe cóc em hay ngồi ban đêm ở Đông Du.

Bầu trời đêm Sài Gòn - một ngày gần Giáng Sinh thì phải.
We're just two lost soul swimming in a fish bowl, year after year
Running over the same old ground
What have you found? The same old fear

Bầu trời và lòng người thực ra rất giống nhau. Ta nghĩ là ta nhìn thấy bầu trời nhưng thực ra đâu phải thế, chỉ là sự phản chiếu hình ảnh mà thôi, đứng ở góc độ khác sẽ nhìn thấy khác - lòng người cũng vậy.

Đôi lần, em tự hỏi vì sao bóng đêm quyến rũ đến vậy và không thể tự trả lời câu hỏi cũ "bóng tối có ngon không?". Câu trả lời từ lâu đã không còn quan trọng nữa. Bóng tối. Mềm mại dịu dàng vừa bí ẩn hoang hoải. Những kẻ say mê nó nhiều vô kể, ai quan tâm là vì sao?

Em thích bay đêm. Mỗi lần có việc đi xa bằng máy bay, em thường lựa chọn chuyến cuối. Để tận hưởng cảm giác hẫng hụt chênh áp trong bóng tối. Và ngắm nhìn những đốm sáng nhỏ bên ngoài cửa máy bay. Lên cao dần, những đốm sáng nhỏ nhoi mang màu hi vọng cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mờ tịt. Và cũng chính những đốm sáng ấy, lại mang màu của hi vọng cứ lớn dần lớn dần lên, rực rỡ. Trong đêm, hành khách trên máy bay cũng lặng lẽ hơn, thường tranh thủ ngủ một chút hoặc ngẫm nghĩ chi đó. Có lẽ cũng không ít người đang tranh thủ uống từng ngụm bóng tối như em?

Không gì thích bằng ngắm nhìn bầu trời đêm, vì thực ra chẳng nhìn thấy gì nhiều. Là như vậy, khi người ta không nhìn thấy sự phản chiếu hình ảnh thì mọi thứ sẽ đẹp đẽ hơn chăng? Kể cả trên một chuyến bay chóng vánh hai tiếng đồng hồ, thì việc ngắm nhìn những áng mây xanh ngắt ngoài cửa sổ vào ban ngày cũng không thể kích thích trí tưởng tượng khi thấy những ánh sáng li ti ngoài cửa sổ vào ban đêm? Và cảm giác tức thở khi đèn cao áp ở cánh máy bay đột nhiên sáng lóa báo hiệu sắp tới nơi có lẽ chỉ xuất hiện khi bay đêm?

Sài Gòn là một thành phố rộng lớn và già cỗi. Song cũng vì thế mà sinh ra những chuyến "bay đêm" nho nhỏ trong lòng thành phố. Những buổi tối muộn, Sài Gòn chuyển màu, và rực rỡ theo đúng nghĩa một viên ngọc long lanh. Bạn mình từng bảo "để hiểu một thành phố thì cần phải qua đêm với nó, mà đêm ở SG thì thương lắm". Ở một nơi rộng lớn như vậy, mỗi người đều có những góc riêng của mình cũng rộng lớn không kém.

Bay đêm ở Sài Gòn, gió vẫn thốc ào ào vào lồng ngực khi ngang qua những quận vùng ven. Cuồng bạo và dữ dội như sóng biển, ấy là âm thanh phát ra từ những công trình dang dở trên đường SG ban đêm, nó quyến rũ một cách lạ thường. Có những đêm, đứng lặng người nhìn tòa nhà cao tầng xây dở trên đường lên cầu Thủ Thiêm và lắng nghe tiếng máy xúc, cần cẩu gào thét trong đêm. Quầng sáng xanh trắng và tiếng động cơ ấy là một thế giới động hoàn toàn, và mạnh mẽ hơn hẳn nhờ màn đêm.

Bay đêm ở Sài Gòn, biết được quy tắc đèn đường. Tóm gọn chỉ trong một câu, mà sao mãi mới phát hiện ra? Mà những ngọn đèn đang được thay dần, một ngày nào đó quy tắc ấy cũng sẽ biến mất. Mà thực ra cũng chỉ là ánh - sáng - và - bóng - tối thôi. Từ khi bắt đầu hình thành nên thành phố, Sài Gòn đã là chốn nương thân cho không biết bao nhiêu người tứ xứ. Ở mảnh đất này, đi ra đường gặp đèn đỏ ở một ngã tư bạn có thể nghe thấy đủ giọng của cả ba miền Bắc, Trung, Nam. Có lẽ vì thế mà ban đêm ở đây cũng phân vùng rõ rệt? Một đôi lần nó khiến mình hoảng sợ thực sự bởi cảm giác lồng lộng sau lưng, có lẽ cần đi cùng một ai đó trong màn đêm mênh mông ở thành phố này.

2010/01/21

Đó là khi mình không còn trẻ nữa




Sau những ngày không ngủ luôn là chuỗi mộng mị trần ai.

Bức tường giăng đầy những đôi mắt lưới. Lùa chạy trên cao nguyên trống trải. Người và người chen nhau trong tâm tưởng. Rốt cuộc có ai trong giấc mơ là thực?
Mình nhớ hình như có Khánh, cái dáng cao gầy, mái tóc xoăn đen dài buộc lại, cả dáng đang chơi violin trong chiều thảm thiết.

Khỉ thật, giấc mơ của mình sao giống hoạt cảnh The Wall của Pink Floyd thế. Thật nhảm.

Hình như mình đã nhảy khỏi bức tường ấy. Rồi trong cảnh hỗn loạn của thời thế mà mình không xác định được - mình đã đi tìm cái xe đạp gửi gắm trước khi bị dồn vào bức tường. Rồi mình bị xé tan cái vé xe trước mặt. Gã trông xe có nụ cười nham nhở và đểu giả như nụ cười của S tối qua. Mình đã không thể tìm thấy cái xe đạp màu vàng chanh của mình - trong giấc mơ ấy - kể cả khi đã được tự do thoải mái tìm.

Cái khung cảnh khi mọi người thoát khỏi bức tường sao mà giống Hà Nội những năm 80 trong trí tưởng tượng của mình. Nó bàng bạc buồn bã, vừa đỏ ối xác pháo, vừa nâu trầm những hàng xén trà thơm. Mình vẫn nhớ cái cảnh mình bỏ chạy khỏi cao nguyên đầy người cùng vài người - hình như trong đó có Khánh - leo lên đỉnh bức tường rồi nhảy xuống. Có vài người đã quay lại. Cuối cùng chỉ có 3 người nhảy xuống. Hai người trong số đó đã lấy được xe đạp của họ - chỉ có mình thất lạc chiếc xe đạp màu vàng chanh có cái yên hình tròn ngu si. Rồi sau đó 3 người bị lùa lên một cái cầu thang khác - mà không rõ là ai, cái gì đã lùa lên đó. Phía cuối cầu thang là một cánh cửa. Khi mở ra chỉ thấy một màn sương trắng xóa - mình đã ngồi ở đó bao lâu cho đến khi tỉnh dậy?

Tin được không, hai hôm nay, từ khi mình ngủ lại được tới giờ, ngày nào trời cũng mưa và se lạnh. Sáng sớm nay - tức là lúc này đây trời mưa và rét mướt như mùa đông Hà Nội. Chiều qua mình dầm mưa và ướt nhẹp, leo lên P.D uống Earl Grey và ngồi type Biển. PA bảo mình tạo cảm hứng viết truyện ngắn cho chàng. Thực nghe xong mình muốn cười to - vì thực chuyện chàng viết rất sến và rất chán, nếu có thể mình xin, không bao giờ muốn trở thành những Diễm, những Người cũ, những Tình nhân gì đó trong những mẩu truyện thời thượng nhảm nhí ấy.

Sáng nay, đội mưa ra Era chờ chán chê mới được vào quán ngồi trong góc cửa sổ. Muốn đọc nốt Thera - cái cuốn sách mà mình nhỡ mua chỉ bởi vì cái dòng chữ "Đi cùng anh đến Thera nhé..." nằm ở bìa sau. Nhưng rốt cuộc lại ngồi đọc hết Made in Vietnam vì thò tay vào trúng nó đầu tiên. Bao giờ mình mới hết cảm tính nhỉ?




Sáng nay, thèm ôm ai đó ghê. Tối hôm kia ở Nhà hát, bỗng dưng I ôm mình quay tròn một vòng trước mặt tất cả những người quen và không quen, bảo mình là thương mình lắm, mình ngoan nhé. Mình xúc động. Giống cái lần H đi theo mình nhậu cả đêm hồi mới vào SG chỉ vì "đi theo để bảo vệ em này thôi". Sau khi được I ôm, mình về ngủ say từ 12h đêm. Và bây giờ cứ đến giờ ấy là ngủ. Mình đúng là thể loại dễ dụ dỗ.

Sáng nay, thèm một điếu thuốc, một ly cafe thơm, một chút lửng lơ. Trời mưa như thế, lạnh như thế, không thấy hoa bay phấp phới, nhưng lá rụng nhiều thật nhiều, mưa rơi nhiều thật nhiều.
Trời ơi, mình đến chết với cái thời tiết này. SG bỗng nhiên trở nên dễ thương khủng khiếp.

Mà chẳng hiểu sao lòng buồn vô hạn khi ngày tàn. Có lẽ đó làm cảm giác khi mình không còn trẻ nữa ư

Dẫu mình vẫn là giống động vật biến thiên theo thời tiết. Và mỗi năm khả năng cảm ứng của mình với trời lạnh trời mưa gió càng chính xác.

Cafe hôm nay chỗ nào cũng ngon một cách bất thường, nhạc hay một cách bất thường. Tất cả vì trời đẹp một cách bất thường.

Tối nay mình khóc một cách vô thức. Chẳng biết vì nhận được mail của Du, hay vì mình quyết định làm một việc mà lẽ ra phải làm từ lâu? Chấp nhận thế giới của mình ở SG hẹp lại hoàn toàn. Mình sẽ không chơi giao du với bất cứ ai có mối liên hệ với con người đó. Thế giới của mình sẽ hẹp lại, và 3/4 những người quen sơ thân giao của mình ở SG sẽ trở thành người lạ (tất nhiên là từ phía mình thôi). Mình chấp nhận, chỉ để đổi lấy những khoảnh khắc mình thấy thanh thản khi nghĩ rằng cuộc sống của mình an lành. Mặt khác, mình không muốn tốn quá nhiều thời gian cho những điều lúc nào cũng có thể khiến mình lao đầu xuống hồ. Mình là con người thực, không phải là một nhân vật, và mình không được phép chết.

Trong mail, Du quả quyết với mình rằng khi những ý nghĩ xuất hiện trong những giấc mơ của mình một lần rồi thì chúng sẽ chết và biến mất.

Còn mình, hôm nay đọc được trong Made in Vietnam của Thuận có một đoạn nói về những giấc mơ thế này "tôi tin là mỗi người chỉ có một giấc mơ, những giấc mơ khác không phải là mơ, những cái người ta tưởng là mơ lại không phải là mơ, mỗi đời người là một giấc mơ, mở mắt thức dậy là hết mơ, là rơi vào hố đen ngòm không một giấc mơ, cuộc đời là phép tính cộng những bất công, nhưng ai cũng có quyền mơ một giấc mơ, sống giữ lấy chết đem theo, mỗi giấc mơ là một két sắc chẳng ai cho ai được ai năm con số bí mật để mở, mỗi giấc mơ là một kẻ độc thân không người thừa tự, mỗi người có một giấc mơ, mỗi người tình tự với một giấc mơ, chồng nằm kề bên biết mà không làm gì được, người nào cũng có tính lăng nhăng nhưng chung thủy với giấc mơ, đêm tân hôn hai vợ chồng ôm hai giấc mơ, đi đâu xa không sợ lạ nhà mất ngủ mỗi người ngủ với một giấc mơ, từ giấc mơ đi vào cuộc đời là đi vào âm phủ, từ cuộc đời đi vào giấc mơ là đi ra nước ngoài không hộ chiếu, không đổi tiền, không thuế quan, không công an biên phòng, mỗi giấc mơ là một chân trời du lịch tàu vũ trụ cũng không tới được, người ta du lịch tận cùng đêm chưa ai đi nổi tận cùng giấc mơ, mỗi giấc mơ như một vì sao, một vốc sao chin chít cạnh nhau, nhưng chưa ai đi được từ sao này sang sao kia, tôi có một giấc mơ, người nữ nào cũng có một giấc mơ làm của hồi môn, đêm đêm bỏ ra nhấm nháp, có ai buồn mà không mơ, mỗi người có một giấc mơ làm bạn đồng hành khi ly dị, chẳng người nữ nào còn trinh với chồng vì đã ngủ với mơ..." Cuốn này của Thuận đọc khá mệt, không phải vì nội dung mà vì cách hành văn, từ đầu đến cuối 190 trang không xuống dòng ngắt quãng, dấu chấm thì ít dấu phẩy thì nhiều, câu cảm thán ít mà câu loằng ngoằng thì vô số kể, nhân vật thay nhau chạy loạn, hết đeo mặt nạ lại mang tên giả lại lồng thêm vô số những tình tiết nửa thật nửa vờ, văn chương đã vậy mà chữ in lại bé tí xíu, giấy trắng đục đúng kiểu xuất bản ở nước ngoài mang lậu về Việt Nam quyển nào cũng thế, nhưng nhờ thế mà mình đọc rất tập trung trong vòng 3 tiếng ở Era đã quất xong cuốn này rồi lao ra đường dầm mưa ướt nhẹp trước khi về nhà và đi tiếp.

Chantal Chamberland hát buồn quá. Đi về phía mưa một lần nữa đi em!

Here comes the rain again
Falling on my head like a memory
Falling on my head like a new emotion
I want to walk in the open wind
I want to talk like lovers do
I want to dive into your ocean
Is it raining with you

So baby talk to me
Like lovers do
Walk with me
Like lovers do
Talk to me
Like lovers do

2010/01/14

Mộc Châu: ấn tượng trong khoảnh khắc

http://img.photobucket.com/albums/v693/cptvn/3214978926_f669b068ef.jpg

1. Bình minh với những người thức khuya hay chìm nghỉm giữa phố xá là một điều gì đó mơ hồ. Nó đơn thuần là ánh mặt trời rực rỡ ửng hồng ở một phía Đông nào đó. Thêm thắt chút gia vị với màu nắng đầu tiên hắt sáng không khí trong những ngày mùa đông giá lạnh. Thế nhưng, đối với một thảo nguyên rộng lớn, nơi ánh nắng ở đó mỗi lần bạn nhìn qua kẽ tay mỗi khác, thì bình minh là điều gì đó nhiều hơn cả ánh sáng, mặt trời có gì đó lạ lùng và âu yếm hơn hẳn thứ mặt trời bé tin hin mỗi buổi sớm bạn vô tình ngắm nhìn ở phía ngoài ô cửa sổ phòng mình. Nhất là khi, mới trước đó 10' thôi bạn như chạm vào một vùng đất thất lạc được bao bọc bởi một màn sương trắng lạnh buốt. Thì khi ấy,

bình minh nhiều hơn một nỗi buồn của mây mù rã đám gặp tia nắng đầu tiên,

rực rỡ hơn những bông hoa trà hàm tiếu đang hé mở dần những cánh mỏng đầu tiên,

và ngai ngái một mùi hương lạ kì của lá trà ngậm sương suốt một mùa đông.

Mặt trời lần đầu tiên đáng yêu và e ấp đến thế.

http://img.photobucket.com/albums/v693/cptvn/3207853001_e523a28f60.jpg

2. Bất cứ ai cũng có lúc gặp cảm giác ngập ngừng, nên tiếp tục như thế nào hay dừng lại ở đây đi. Dừng lại cũng không sao mà, vì đứng ở đây thôi thì mọi thứ cũng tuyệt vời lắm rồi. Và bạn đang có cảm giác gì đó như là chông chênh và hơi hoảng hốt vì chỉ có một mình ở đó. Thế nhưng, nếu bạn hít một hơi và đi qua cái cảm giác "dừng ở đây cũng không sao mà", thì ngay sau đó bạn sẽ cảm thấy nổ tung vì những điều mình cảm thấy. Cho dù ngọn thác ấy không hùng vĩ như những nơi khác, chẳng mộng mơ truyền thuyết như những câu chuyện bạn từng nghe thì cũng có sao? Cho dù nó chỉ có vẻ gì đó hoang sơ với những lát cắt ngồ ngộ, những cái cây ngốc nghếch đứng chênh vênh bên bờ vực và một thứ ánh sáng hắt từ thảo nguyên phía bên kia - không rõ là ánh nắng hay vùng sáng của những con người xa lạ, thì cũng đủ để bạn hét lên. Ngọn thác ngốc nghếch (nó ngốc nghếch thật, không tin cứ nhìn cái pic phía trên) ấy, cũng có một truyền thuyết tình yêu như thường thấy, và một cái tên gợi tình, nhưng tất cả những điều đó không gợi lên cảm giác mạnh mẽ bằng việc bạn đã vượt qua cái cảm giác của chính mình, và cứ thế, đứng yên ở đó lặng nhìn, để những giọt nước mạnh mẽ trên kia đập vào đá xanh bay qua màn sương mù hắt vào bạn đến tỉnh người. Và cười vang.

http://img.photobucket.com/albums/v693/cptvn/3206093289_ff7748be18.jpg

Phía bên kia, ánh nắng đã phủ một lên thảo nguyên một lớp mật ong vàng. Và bên trên, bầu trời vẫn cứ xanh như là không thể.

3. Thi thoảng có người nói với bạn rằng có lẽ trên đời này chẳng còn gì làm bạn ngạc nhiên nữa. Thì bây giờ, ngay lập tức bạn có thể cười thật tươi vào gào lên "ấy nhầm rồi". Vì cuộc sống luôn tuôn trào những khoảnh khắc, những mảng màu khiến bạn vỡ tung vì ngạc nhiên và thích thú. Đó là khi ở một nơi xa lạ, bạn bất chợt gặp những người trốn chạy hoàng hôn cũ của phố xá chật hẹp. Những con người thú vị ấy cùng bạn sẻ chia những khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày và mỗi người một cách, ghi lại chân thực nhất những điều họ thấy. Cảm xúc là một cái bánh nhiều phần, và có khi nó yêu bạn nhiều hơn bạn tưởng, nó có lẽ đã luôn dành cho bạn phần ngon nhất mà bạn chưa biết đấy thôi. Sự tình cờ là một sự âu yếm như vậy. Một chữ "duyên" đôi khi chẳng đủ cho những khoảnh khắc tình cờ như thế. Khó khăn có khi là mẩu nhân chocolate bí mật trong chiếc bánh nhiều phần ấy. Có khi bạn tưởng là đắng chát nhưng thực ra lại ngọt ngào hơn cả, và dịu dàng lan tỏa bởi mọi thứ chuyển biến sang một hướng khác hẳn. Và như thế, là quá đủ cho một chuyến đi.

Chiếc bánh cảm xúc đã ưu ái bạn quá nhiều, và bạn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã chạy chơi không mỏi mệt từ thảo nguyên gió ngàn tới thung lũng nắng vàng, cùng với bạn của mình ăn hết từng centimet của chiếc bánh ấy, rồi no căng và nổ tung. Những thứ ấy, nhiều hơn là một chuyến đi.Có đôi khi, ăn no một chút cũng hay đấy chứ.

4. Về một loài quả có tên là kẻ-chống-lại-cả-thế-giới. Thực ra thì bạn thích gọi nó là kẻ cô độc hơn, nhưng không, nó nhiều quá, cả cái tên "cô độc" lẫn thứ quả kia, nên chẳng hợp. Thứ quả nhỏ nhắn tròn trịa kia nhiều như quân xâm lược mọc lan tràn trên các đồi xanh và thảm cỏ thảo nguyên rộng lớn. Màu vàng của nó từ xa khiến người ta nao lòng và lữ khách phương xa có khi nhầm tưởng mình đã chạm chân tới nơi có hoa dã quỳ sớm thế ư? Nhưng không, miền vàng mê mải ấy tròn lẳn và dữ dội. Nó khiến bạn say la đà màu sắc ấy nhưng lại chống chọi đến cùng nếu bạn muốn khe khẽ chạm vào niềm kiêu hãnh ấy. Gai góc ở khắp nơi, cứng cáp và sắc nhọn, đủ để làm bạn đau buốt đến chảy máu. Đầy kiêu hãnh và định kiến. Cứ bừng sáng từng khoảng không gian. Một mình. Cứ sáng chói và tàn úa. Cái thứ quả sẵn sàng chống lại cả thế giới ấy,

có đôi khi làm người ta nao lòng muốn khóc.

Lâm An.

18/01/09


Oxygen

Forever we yearn, forever we learn

Forever we live a lie, forever sleeping by and

Forever we flee (forever we flee), forever we will be,

Forever is but a dream, forever is but a scream and

Forever we try, forever we die,

The spell of love wore off

The zest for life not enough

Longing, hoping, waiting, for no one

Never enough?

Zero (one) one (zero) one (zero) zero (zero)

zero (one) one (zero) zero (one) zero (one)

zero (one) one (zero) one (one) zero (zero)

zero (one) one (one) zero (zero) zero (zero)

Zero (one) one (zero) one (zero) zero (zero)

zero (one) one (zero) zero (one) zero (one)

zero (one) one (zero) one (one) zero (zero)

zero (one) one (one) zero (zero) zero (zero)


off (on) on (off) off (on) on (off)

off (on) on (off) on (on) on (on)

off (on) on (on) off (off) on (off)

off (on) on (off) off (on) off (on)

off (on) on (on) off (on) on (off)

off (on) on (off) off (on) off (on)

off (on) on (on) off (off) on (off)


no (yeah) yeah (yeah) no (no) yeah (yeah)

no (yeah) yeah (no) yeah (yeah) yeah (yeah)

no (yeah) yeah (yeah) no (no) yeah (yeah)

no (yeah) yeah (yeah) no (no) yeah (yeah)

no (yeah) yeah (no) yeah (yeah) yeah (yeah)

no (yeah) yeah (yeah) no (no) yeah (yeah)

Would you prefer the pain and suffering we had?

Would you prefer to be in peril, even dead?

Would you prefer to live the life we've loved to play?

Would you prefer to live a mortal life instead?


No need to feel the pain

No need to feel betrayed

No need to feel inane

No need to feel afraid

No more aggression

No more initiative

No more suppression

No more emotions

No more resection

No more possessions

No more suspicious

No more obsessions

No more sensations

No more depression

(no more of all the passions that shaped our hearts and made us who we are)