2009/08/31

Cello ngày mưa


Cello ngày mưa

Buổi chiều quá hẹp, không thoát nổi một ý nghĩ sâu.
Kịch bản chồng chéo lao ra ngoài.
Ngắt quãng

Tứ chi căng lên theo tiếng Cello
ngày mưa Zoe buồn gì mà kéo đứt dây
đàn như thể ngày mai chẳng tới?

Rỉ máu
Cello ngày mưa rỉ máu
tế bào sôi sục
sắp tan chưa, thứ im lăng chết trôi đượm mùi giả dối?

Không chịu nổi
Cello ngày mưa cứa đứt da thịt
quá nhiều thứ thừa thãi xung quanh
gấp gáp
cuồng phong
gấp gáp
thở đi
sâu vào,
thở đi rồi chết

Thèm được duỗi chân trên sàn đất lạnh
để mặc cuồng nộ của Zoe tràn vào
như lũ kiến trùi trũi ăn mình hàng đêm
từng vuông một,

Mưa,
tiếng đồng hồ tích tắc trong đầu kêu váng
kêu váng những đêm không ngủ

Đừng áp đặt mình vào thế giới của họ
nơi người ta ăn ký ức trẻ thơ dịu dàng như khi nựng nịu chúng
nơi đồng đen ngự trị
đặc quánh.

Thôi tự vấn về tiếng khan khóc của những khúc gỗ mục
khoan vào tai mỗi sớm tinh mơ hay buổi chiều tà
mặc chúng,
chết chìm cùng lũ mối cuồng si.
.

Tất cả tiếng vọng đều chết trôi.

Lâm An

Những ngày ở La Bougie


Những ngày ở La Bougie

Màu đỏ oằn mình dưới những lằn ranh thòng lọng
xiết chặt chiều quán vắng lặng
lẽ em thôi cuồng điên giả dối
anh ngủ yên trong mảng màu quặn thắt
chập chững cơn mê chiều thứ tư
thế giới đầy những người đàn bà ngủ muộn
thì thầm những nỗi đau bí mật
cùng em.

"Cuộc đời mẹ là một chuỗi sai lầm, trừ con..."
phía bên kia người đàn bà cuống quýt thu nhặt
những mảnh ngói vỡ của ngôi nhà cổ
chiều cuồng gió vương vãi đỏ ban công,
hành lang thổn thức.

“Không ai có thể tranh đấu với người đã chết…”
mười ba ngọn đèn run rẩy bên kia đường
thì thầm giễu giọt nước mắt mưa
tội nghiệp,
nào đã kịp ướt mi?

Người thiếu nữ không biết khóc
cho những tàn phai không kịp gọi tên
phía bên kia Cổng Trời
chiếc bóng không ngừng thổn thức đòi tên
dẫu chẳng phải tình yêu?

Người thiếu nữ không biết khóc
cho những mất mát không thuộc về mình
run rẩy trong giấc mơ
“hãy cho tôi một cái tên,”
màu đỏ trong góc quặn đau mỗi buổi chiều
cuồng gió tung bay vò kí ức
xám ngoét.

***
Hà Nội rặt một màu đồng chán ngắt
bỗng nhọn hoắt đâm thủng màng chân
những con mèo hoang giật mình trên mái
ngơ ngác
tìm ai?

Lâm An

Bản năng gốc


Bản năng gốc

Bởi từ lâu
cảm xúc thật đã chết,
mà không được đưa tang
cứ vật vã trên ngã ba mòn mỏi
hồi quang phản chiếu sáng lóa
mấp máy môi gọi mời
em mù lòa thiêu thân
xác khô trong thứ ánh sáng giả tạo,
cháy.

lửa không đượm nổi một màu xanh
cảm xúc gào khóc
cho tôi đi, xin người!
không đáp lại,
thứ ánh sáng nhờ nhờ vẫn không ngừng bay đi
cuốn theo khói bụi vật vã sau lưng
hằn lên con đường hình ảnh cảm xúc
biến dạng loang lổ không sắc màu,
lập lòe.


Chầm chậm,
những cái bóng vô hình bắt đầu nhảy múa.
Hiển hiện rõ dần từng nét mặt,
từng khuôn thân người.
Rồi đổ ụp xuống mâm vàng mặt nước
uốn lượn chao nghiêng
từng nét triều nhục cảm dập dờn
phá vỡ màng chắn xanh
cùng áng vàng lấp lóa.
Những ngọn sóng chiều nhục cảm chưa một lần thử sức
cùng ánh mặt trời mềm vào một buổi chiều cuồng điên,
bỗng òa khóc dữ dội tát ngang núi đồi
sấp,
ngửa,
vuông tròn.

Nếu là Houellebecq hẳn sẽ cho rằng mặt trời đang làm tình với sóng xanh?
Hay chỉ đơn thuần là giỡn chơi như Hoffmann huyễn tưởng?
Con rắn xanh quăng mình trong sóng cỏ vàng ươm,
chẳng đủ rộng để quẫy mình vùng vẫy
đành õng ẹo nằm co!


Trên bức màu đang bôi dở
một con thạch sùng sa chân
giãy giụa giữa những vạch màu nhày nhụa
gắng rút chân khỏi màu cơ bản
và những vùng trũng đậm sắc đỏ trần ai
lại đâm vào thế giới những màu loang
dang dở bầy hầy không thể gọi tên
lăn một vòng mệt nhọc
thạch sùng ngấm màu
đứt đuôi,

Phía trên,
những bông cúc lặng nhìn thở than
khẽ nghiêng mình rơi rụng
cánh chao nghiêng đằm vào vũng màu
nấm mộ rực rỡ bỗng tinh khôi
mỉm cười chờ đón
thạch sùng đứt đuôi lần thứ ba,
vẫn không chạy ra khỏi bức màu bôi dở,
ngửa mình
giương mắt chờ đợi màu trắng
cuối cùng phủ lên mắt môi,
rồi chết.

Lâm An

Thế giới chiều thứ tư



Thế giới chiều thứ tư
Trong căn phòng ngập ngụa người là người
cả những khoảng trống cũng đỏ rực hơi
người cười nói ấp ôm tay nắm
đến những chiếc bình cũng ngập ngụa nước

Bất chợt,
hình như dưới chân Tonkin là hoa cúc
vàng rực hơn ánh đèn Potato buổi tối
át sắc đỏ bình cổ ngả nghiêng chao
đổ lằn ranh thế giới thứ tư
vỡ toang ánh mắt chiều thăm thẳm

Ở chiều thứ tư,
Dido khẽ khàng ru "burning love"
cậu trai mét tám ngủ vùi trong góc
phòng đỏ ối bỗng tối sầm trước mắt
ngủ đi anh,
nồng hơn cỏ say hơn mật rượu
mặc hoàng hôn gào toáng gọi mặt trời
trở về với hoang hoải con người

Thế giới chiều thứ tư,
những giấc mơ không còn giật mình
gào thét đòi tự do trong bóng đêm
phong ma thời khắc thôi dẫn
người lạc người xé nát tim nhau,
hoàng hôn bớt đơn côi.

Thế giới chiều thứ tư,
đồng tử nhân gian mở ra
rộng bốn chiều lồng lộng ngó nghiêng
tròn vành ba sáu mươi độ tư
chẳng rơi lấy một giọt nước
những con mắt trần gian,
bớt hoang vu.


Lâm An

Dreamland


http://pic.xixam.com/images/uhjy6zqwnshroheumr87.jpg

1. Giấc mơ ngắn mang hình dáng cô gái nhỏ bay là là trong bóng đêm. Ngang qua những tầng áp mái, chầm chậm dừng chân, nhìn ngắm giấc mơ dài chết ngạt trong phòng kín. Tưởng tượng. Đã ngừng tưởng tượng. Giấc mơ ngắn quay mặt. Bay đi. Không một tiếng vọng. Giấc mơ dài đã thôi thở than. Từ lâu. Không có mặt.

Trở về thế giới chiều thứ tư. Lập phương bóng tối. Suy nghĩ mỏng. Tưởng tượng bay hơi. Chỉ còn tiếng mưa trên tầng áp mái. Dịu dàng rơi.

Tôi luôn tin rằng phía sau mọi khuôn mặt đều có một nhân ảnh khác. Sau mỗi giấc mơ ngắn vào chiều tối, tôi đều lái xe ra đường. Từ ngày tới đây, tôi chưa một lần phát điên lên vì tắc đường. Cứ như mặc nhiên mọi thứ là vậy, rồi thản nhiên đứng chờ, hát khẽ khẽ một câu nào đó lướt qua, rồi chầm chậm hòa vào dòng người. Thế giới, một lần nữa, chia thành những ô vuông sắc cạnh và đóng kín.

2. Tôi nhớ tới căn phòng cũ dán giấy bốn bề đen kịt. Thứ ánh sáng duy nhất là màn hình máy tính luôn để standby nhấp nháy. Và màu trắng của hoa lys trong chiếc bình của Ravic những ngày tinh khôi. Cuộc trình diễn giữa ánh sáng và bóng tối trong căn phòng ấy có khi làm tôi nghẹt thở. Tức ngực. Bây giờ thi thoảng tôi vẫn không thở được. Nhưng tôi có niềm tin vững chắc rằng chính tôi đã xé nát những ô vuông đen tuyền kia - như chính tay tôi đã dán tôi từng ô một lên bức tường trắng tinh ngày đầu chuyển đến. Bởi chính tôi đã làm điều đó cách đây hai năm, và bởi chính tôi đã quyết định rằng mình phải đi tới một nơi nào đó ngay lập tức - nên tôi biết rằng mọi thứ sẽ qua đi.

Nhưng nếu mọi thứ trong dải ký ức kia chỉ là một hình ảnh tưởng tượng hoặc đã có một vài sự lộn xộn nào đó khi sắp xếp chúng thì sao? Tôi không thể chắc chắn những việc tôi đã làm - hoặc không làm trong từng thời điểm. Giống như Claire không bao giờ biết được những con cừu đã thực sự thôi kêu gào trong tâm khảm cô hay chưa, tôi cũng không bao giờ biết được cây cầu kia có gãy không. Tôi không thể hỏi, vì người duy nhất trả lời được đã chết chìm cùng căn phòng kia.

Tôi đang sống lại. Phía sau tôi, một nhân ảnh khác đang chết đi. Ấy chỉ là một hoang thai của tâm tưởng trong những tháng ngày lạc loài?

3. Quay trở về với Khazar, tôi bắt gặp chuyện những kẻ săn mộng, suy nghĩ và mộng tưởng. Trong ánh nến chập chờn, sa mạc lấn chiếm từng đốt tay tôi. Nóng bỏng. Những giấc mơ khô khan. Đứt đoạn. Một trong số đó là về anh. Tôi thấy anh loay hoay giữa ngã ba, nửa muốn quay xe vào nửa muốn đi thẳng, bàn tay ngần ngại với chiếc điện thoại. Tôi đã đi qua anh tự bao giờ. Anh không hay mà tôi cũng không hay. Chỉ tới khi...

Những giấc mơ. Kẻ săn mộng và giải mộng. Chết chìm trong đó như những con chuột vốn tưởng mình may mắn. Những con cá khô xác cưỡi trên bầy kiến khô môi. Gẫy mục.

Đào sâu vào bản thân mình để tìm câu trả lời. Trong một thoáng, tôi run run trước lời nói ấy. Cảm giác tôi đã mất màu, nếu không biết vẽ ra sao câu chuyện của tối qua. Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong mấy ngày qua, có khi là sáng sớm, có khi là chập chững tối - những lời nói ấy vẫn chưa chạm vào tôi. Tôi biết, chúng vẫn lơ lửng ngoài kia. Tôi mất màu. Nhưng chúng không mất đi. Vào một thời khắc nào đó, khi tôi quay trở lại chiều thứ tư kia, những bong bóng đó sẽ nổ tung và chui sâu vào da thịt. Cái cảm giác râm ran xâm thực ấy, vừa quyến rũ vừa đớn đau, nhưng hình như nó gây nghiện. Như nỗi buồn, đôi khi thành một thứ mốt điểm che.

Cello của Zoe và tiếng gào thét của Amanda giết chết những bông hoa mới nhú sau cơn mưa cuối cùng của mùa hạ trong tôi. Những tiếng vọng chết trôi từ thế giới thứ tư va đập vào chiều không gian tôi đang sống. Nứt toác. Nhưng dịu êm. Đớn đau thực thà.

4. Những giấc mộng đang lớn dần lên. Mỗi ngày tôi đều thèm ngủ. Trở về với đất, cảm xúc vẫn nguyên sơ như trước kia. Vừa yêu vừa sợ. Nhưng đêm qua, không còn cảm giác bị kiến ăn râm ran rồi người mình mục dần ra, từ những lỗ nhỏ tin hin, mùn đất trồi dần lên, ùn ùn dâng. Không có hoa nở từ những hốc cạn. Đêm qua, người tôi đẫm nước. Giống như lạc vào thế giới của Mabool, tròng trành trên con thuyền của Noe chạy trốn loài người ác độc. Mênh mông là biển. Tuyệt vọng đường về.

Tuyệt vọng đường về. J bảo tôi đừng bao giờ tự cật vấn bản thân về những quyết định đã đưa ra. Điều đó là vô nghĩa. Tôi biết. Hình như nước tràn. Tiếng nước mềm mại lan tràn trên mặt đất. Hình như là từ bếp. Tiếng nước, tiếng còi xe cấp cứu, tiếng ánh sáng quẫy đạp cùng bầy thiêu thân ngoài cửa sổ...

Có tiếng bước chân.
Sàn nhà có kiến. Sao tôi quên?

"Tôi từng tin rằng những gì thấy trong mơ chỉ là sự gặp lại những việc đã xảy ra ban ngày. Chúng được lưu giữ lại đâu đó quen thuộc đến mức rất khó bác bỏ. Giá mà có thể yên tâm tin như vậy cho đến khi từ giã cuộc đời. Nhưng khổ nỗi luôn có quá nhiều giấc mơ của tôi xuất hiện những chuyện mà ngay cả trong trí tưởng tượng kỳ quái nhất cũng khó mà bịa ra được. Chúng không có bất cứ yếu tối nào gắn với đời sống bình thường khi ta thức. Nghĩa là ngoài xuất hiện trong giấc mơ ra, rất khó, thậm chí là không thể gặp những chuyện như vậy ở bất cứ đâu bởi nó không liên quan chút gì tới hiện thực. Nó khiến tôi phải nghĩ tới một hiện thực khác, không gắn tí ti gì với thực tại mà tôi ý thức, hiện thực chỉ có trong giấc mơ." (Tạ Duy Anh)

Điều này có thể đúng!
Tôi từng nghĩ tới thế giới ấy-thế giới của những giấc mơ. Nó là một chiều thế giới khác mà thôi, có lẽ là chiều thứ tư. Khi còn nhỏ, tôi từng đọc một câu chuyện, trong đó có tới chín chiều thế giới. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay ám ảnh tới mức khó thở và mệt mỏi cả. Nó chỉ là một chiều thế giới khác thôi. Nếu chưa quen, thì hãy tập làm quen với chúng. Thay vì chối bỏ nó một cách quyết liệt thì hãy nhe răng mỉm cười và hứng khởi ôm hôn.

Và, những buổi sáng, tôi vẫn thích ngồi yên nghe nhạc, đắm mình trong thứ ánh sáng xam xám ngoài cửa sổ, thế giới vẫn chỉ là những mảng màu hình ôvan cắt lát. Sự tỉnh táo, đôi khi, có thể giết chết những cảm giác đẹp nhất trong quá khứ. Ngốc nghếch trong những trường hợp như thế lại trở nên xa xỉ. Vô trách nhiệm và ích kỉ, chỉ là những ngôn từ sáo rỗng. Một công việc ổn định chỉ là vỏ bọc vô vị đến nhàm chán trong khi những nỗi đau lại rất thật.

Nhưng có thể khác được chăng khi thế giới tôi đang bị ăn mòn bởi những giấc mơ?